Chương 8 - Mệnh Khắc
“Tôi đốt thư trúng tuyển đại học của nó, nhốt nó trong tầng hầm, chỉ vì sợ nó có quá nhiều ‘phúc khí’, sẽ khắc tôi.”
Cả phòng im phăng phắc.
Chỉ còn giọng bà vang lên, bình thản đến rợn người, từng chữ rõ ràng như dao cứa.
“Mười năm, tôi coi con gái mình là công cụ đổi lấy phú quý.”
“Vì vậy, nó chết rồi.”
“Và gã thầy bói đó nói đúng — chính tôi là người giết chết nó.”
Bà nói xong, quay sang nhìn thẩm phán, nở một nụ cười méo mó.
“Tôi xin tòa tuyên án tử hình.”
“Tôi muốn dùng mạng của mình… để đền mạng cho con gái.”
Bà nghĩ, đó là một cuộc trao đổi công bằng.
Bà nghĩ, chết đi là có thể xóa sạch tội lỗi.
Bà nghĩ, tôi vẫn đang chờ một lời xin lỗi.
Nhưng cuối cùng, vì bà tự thú và được xác định có dấu hiệu rối loạn tinh thần khi gây án, nên chỉ bị kết án tù chung thân.
Không chết.
Bà không thể lấy mạng mình để đổi lại mạng tôi.
Tôi đi theo bà, vào trong nhà giam được bao quanh bởi những bức tường cao ngất.
Ở nơi này, bà không còn là “Giám đốc Tần”.
Chỉ còn lại một con số, một phạm nhân.
Bà ngày càng trầm lặng, ngồi lặng hàng ngày, không nói với ai.
Bà bắt đầu tuyệt thực, tự hành hạ bản thân bằng cách đó.
Bà tin, đó là chuộc tội.
Là dùng nỗi khổ mà tôi từng chịu, để trừng phạt chính mình.
Tôi nhìn bà gầy rộc đi, bị ép ăn, nhìn bà như một cái xác không hồn.
Cho đến một ngày, chú hai đến thăm.
Ngăn cách bởi tấm kính dày, chú nghẹn ngào khuyên bà.
“Em dâu, khổ như vậy để làm gì? A Lê ở trên trời cũng không muốn thấy em thành ra thế này đâu.”
Đôi mắt vô hồn của Tần Lan bỗng lóe lên một tia sáng.
Bà chậm rãi ngẩng đầu, ánh nhìn vượt qua chú, dừng lại đúng chỗ tôi đang đứng.
Bà cười.
Môi run run, tiếng nói khẽ đến mức tưởng như ảo giác:
“A Lê… là con phải không?”
Chú hai sững người.
“Em dâu, em nói gì thế?”
Nhưng Tần Lan không nghe thấy.
Bà áp mặt lên tấm kính, ánh mắt tràn đầy khát cầu, vừa điên loạn vừa yếu ớt.
“A Lê… mẹ biết sai rồi… đừng đi, nhìn mẹ thêm lần nữa được không…”
“Mẹ không ăn cơm, mẹ đói… con có thấy dễ chịu hơn chút nào không? Giống như hồi nhỏ vậy…”
Bà lẩm bẩm, hoàn toàn chìm trong thế giới riêng.
Chú hai sợ đến nỗi không nói được lời nào.
Cảnh sát trại giam vội đến, kéo bà đi.
“A Lê! A Lê đừng đi! Mẹ ở đây mà!”
Chú đứng chết lặng, nhìn qua tấm kính dày, bất lực trông theo bóng bà bị lôi đi trong hành lang tối.
Từ đó, bà không nói thêm với ai nữa.
Ngày ngày chỉ ngồi yên một chỗ, ánh mắt trống rỗng, vẫn hướng về nơi tôi từng đứng.
Lần cuối tôi thấy bà, là ở phòng y tế của trại giam.
Bà nằm trên giường, chỉ còn da bọc xương, hơi thở yếu như gió.
Bà không nói nổi nữa, nhưng đôi mắt đục ngầu vẫn chăm chú nhìn lên trần nhà.
Tôi biết, bà đang nhìn tôi.
Môi bà khẽ run, không thành tiếng, chỉ mấp máy gọi tên tôi.
“A Lê…”
“Mẹ…”
“Sai rồi…”
Ánh nắng ngoài cửa sổ lần đầu tiên chiếu lên mặt bà.
Nhưng cuộc đời bị nuốt chửng bởi tội lỗi và điên dại ấy, sẽ chẳng bao giờ còn thấy bình minh nữa.
Tôi lặng lẽ nhìn bà, cho đến khi đường điện tâm đồ hóa thành một vạch thẳng, vang lên tiếng kêu dài chói tai.
Rồi tôi quay đi, trôi về phía vùng tối không còn đau đớn thuộc về mình.
Hôm đó, tuyết rơi dày đặc.
Như một lễ tang muộn màng, nhưng long trọng.
Dành cho bà ấy.
Cũng là dành cho tôi.
(Hoàn)