Chương 8 - Mệnh Cách Đằng Sau
9
Lý Kế sinh ra tại một ngôi làng hẻo lánh trên núi.
Từ khi còn rất nhỏ, cậu đã biết một sự thật: Mẹ cậu không thương cậu.
Những người thân xung quanh cũng tránh né cậu như tránh tà.
Cậu không biết cha mình là ai. Mẹ thì lạnh lùng, không bao giờ nói chuyện hay quan tâm.
Bạn bè? Không có một ai.
Cứ như thế, Lý Kế lớn lên lẻ loi đến năm mười tám tuổi.
Trong khi mười tám tuổi của người khác là tiệc trưởng thành linh đình, Mười tám tuổi của Lý Kế… là một buổi hiến tế có mặt cả ngôi làng.
Cậu bị đánh thuốc mê rồi mang lên đàn tế, xung quanh là hàng trăm gương mặt quen thuộc: họ hàng, hàng xóm, dân làng.
Ai cũng nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại, nhưng lại im lặng như những con rối bị khóa cứng.
Lý Kế tỉnh lại, gào khóc, van xin, hỏi tại sao.
Đại tế sư nhìn cậu, giọng lạnh như băng:
“Cứ mười tám năm, làng phải dâng một người tế ‘Ngài’. Như vậy mới được mùa, tránh tai ương.”
“Tại sao lại là tôi?!!” – Lý Kế gào lên trong phẫn nộ.
“Mỗi chu kỳ, làng sẽ chọn một gia đình sinh con.
Đứa trẻ đó sinh ra là để hiến tế.
Lý Kế, ngươi không hiểu sao?
Ngươi từ khi ra đời… đã là một vật tế.”
Cảnh bị lột da sống… man rợ, tàn nhẫn đến tột cùng.
Lý Kế hoàn toàn tỉnh táo.
Đôi mắt cậu trống rỗng vì quá đau đớn, dần trở nên đờ đẫn, vô hồn.
Mắt cậu giãn dần, cho đến khi mảnh da cuối cùng bị lột ra.
Một người phụ nữ đứng trong đám đông — mẹ cậu — bịt miệng bật khóc.
Ngay khoảnh khắc da bị lột xong, bà ta quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy.
Đó là sinh nhật lần thứ mười tám của Lý Kế.
Làng đã tặng cậu một “món quà trưởng thành” khắc sâu vào tận xương tủy.
10
Xung quanh vang lên tiếng binh khí va chạm, bước chân đều tăm tắp.
Không gian im bặt trong vài giây, rồi vang lên tiếng xiềng xích kéo lê.
Một giọng the thé, cao vút như móc họng, hét lên:
“Quay về!”
Tôi mở mắt.
Trước mặt tôi là hai bóng người, một đen một trắng — âm binh. Lý Kế bị lôi theo, hồn phách mờ nhạt.
Tôi nhìn quanh. Lý Kiều Kiều đang nằm bất tỉnh ở góc tường.
Sau khi âm binh rời đi, cả căn phòng trở nên ngổn ngang hoang tàn.
Tôi ngã xuống giường, mệt đến rã rời.
“Ngủ một lát đã… mệt thật rồi…”
Còn về cái làng nơi Lý Kế được sinh ra…
Tôi nghĩ, mình nên đích thân đến đó một chuyến.