Chương 5 - Mệnh Cá Chép Vàng Của Tôi
Chỉ vì cái mặt đáng ghét đó của anh ta…
Tôi không nuốt nổi cục tức này.
Tôi mỉm cười: “Bốn ngàn là để nuôi anh. Còn Phó Nhung, người như anh ấy không thể nuôi kiểu cẩu thả thế được.”
Sắc mặt Lục Phi lần nữa trở nên khó coi.
Anh ta hừ lạnh qua mũi: “Phó Nhung? Cô quen cậu ta từ bao giờ? Đừng bày trò nữa!”
Đúng lúc đó, Phó Nhung vừa kết thúc một bài hát, đặt đàn xuống, nhanh chóng đi về phía tôi.
Tôi thuận tay đưa điện thoại cho anh ấy: “Anh để quên ở chỗ em.”
Phó Nhung nhìn tôi, mắt cười dịu dàng như nắng sớm, khiến lòng tôi rộn ràng như gió xuân.
Giây tiếp theo, Lục Phi bước tới chắn giữa hai chúng tôi, mặt đen như đáy nồi.
“Trình Thính, cô không định giải thích gì sao?”
7
“Giải thích gì cơ? Là anh đòi chia tay, tôi đồng ý rồi. Giờ anh còn muốn gì nữa? Đừng nói là hối hận rồi đấy nhé?”
Anh ta liếm môi, bật cười khẽ: “Được thôi, rồi sẽ có ngày cô phải cầu xin tôi.”
Lần này anh ta không làm khó thêm.
Chỉ liếc Phó Nhung bằng ánh mắt đầy khinh miệt.
Mấy người bạn anh ta thì thi nhau cười cợt:
“Anh bạn à, muốn bám thì cũng phải tìm đại gia chứ. Trình Thính còn nuôi nổi bản thân chưa xong, lấy gì mà nuôi cậu?”
Người khác tiếp lời với nụ cười mỉa mai:
“Mặc đồ rẻ tiền, ăn cơm hàng giảm giá, đi làm bằng tàu điện. Loại phụ nữ như thế cũng đòi học người ta nuôi đàn ông á?”
Lục Phi ngậm điếu thuốc nơi khóe miệng, chẳng buồn ngăn bọn họ châm chọc tôi.
Cho đến khi tôi thật sự rời đi cùng Phó Nhung, nụ cười bên môi anh ta mới tắt hẳn.
Bình luận nổi nói anh ta đã bóp nát một chiếc ly.
Bạn bè bên cạnh còn an ủi, bảo rằng tôi chỉ đang diễn kịch mà thôi.
Mà đúng là tôi có diễn một chút thật.
Tôi chỉ muốn nhìn thấy anh ta tức đến phát điên.
Nửa tiếng sau, bó hoa cẩm chướng Carola mà tôi đặt đã được giao tới.
Tổng cộng 99 đóa, mỗi đóa đều tươi thắm rực rỡ.
Khi tôi ôm bó hoa bước vào, Lục Phi ngồi nghiêm chỉnh, cằm hếch lên đầy kiêu ngạo.
Rõ ràng anh ta tưởng bó hoa này là dành cho mình.
Đây là loài hoa anh ta thích nhất.
Trước kia vì túng thiếu, mỗi lần tôi chỉ dám mua một đóa để bày tỏ tấm lòng.
Không như bây giờ, mua phát 99 bông luôn.
Đúng lúc Phó Nhung vừa hát xong một bài, tôi ôm hoa bước lên tươi cười tặng anh ấy.
Cả quán bar liền xôn xao hú hét.
Dưới ánh đèn rực rỡ, tôi nhẹ nhàng ôm anh ấy một cái.
Xuyên qua ánh sáng chói lóa, tôi bắt gặp vẻ mặt đen kịt như muốn giết người của Lục Phi.
Khi đi ngang qua bàn của họ, tôi bị đám bạn của Lục Phi chặn lại.
“Trình Thính, có phải cô dùng tiền của Lục ca bọn tôi mua hoa không đấy?”
Tôi bật cười thành tiếng.
Quay sang hỏi Lục Phi: “Anh cũng nghĩ thế à?”
Lục Phi lảng tránh câu hỏi, chất vấn lại: “Đầu tháng cô còn bảo máy lọc nước ở nhà hỏng, không có tiền thay. Giờ lại rảnh tiền mua hoa à?”
Tôi ung dung nhìn anh ta: Tại vì cái máy lọc nước đó là mua để dùng chung với anh. Nuôi loại người như anh, chỉ cần bốn ngàn là đủ.”
Thái dương anh ta giật giật, hơi thở nặng nề hơn hẳn.
Đúng lúc ấy, Phó Nhung vừa thay đồ xong chạy đến: “Trình Trình, chìa khóa xe của em rơi trong bó hoa này.”
Có người nhướng mày: “Trình Thính, cô có xe từ khi nào thế? Mà còn chạy hẳn Land Rover nữa?”
Tôi mỉm cười: “Mọi người hiểu lầm rồi, xe đó không phải của tôi.”
Tôi ngừng một nhịp, rồi mỉm cười nhìn thẳng vào gương mặt đen như đáy nồi của Lục Phi:
“Là tôi tặng cho Phó Nhung. Không đáng bao nhiêu đâu. Quan trọng là, cậu ấy xứng đáng để tôi bỏ ra như vậy.”
Khoảnh khắc ấy, tôi gần như thấy được trong mắt Lục Phi một trận mưa máu gió tanh.
Tôi bình tĩnh khoác tay Phó Nhung: “Đi thôi.”
Vừa bước đến cửa, sau lưng liền vang lên tiếng bàn bị lật tung.
Lục Phi bóp nát một cái ly, máu nhỏ tong tong từ lòng bàn tay xuống đất.
8
Phó Nhung đưa tôi về đến trước cửa nhà, giao lại bó hoa và chìa khóa xe.
Tôi lắc đầu: “Tôi nói tặng cho anh thì là của anh.”
Anh ấy nhét lại chìa khóa vào tay tôi: “Tôi không cần phụ nữ nuôi. Chỉ cần cô chịu đến nghe tôi hát là tôi đã thấy rất vui rồi.”
Nói xong, anh ấy rút ra một đóa hồng.
Mỉm cười: “Vậy là đủ rồi.”
Trai đẹp nói chuyện đúng là dễ lọt tai.
Tôi vẫn nhét bó hoa vào lòng anh ấy: “Cứ nhận đi, dù sao… cũng đâu phải tiền của tôi.”
anh ấy ngơ ngác.
Tôi cười hì hì: “Là anh họ anh tài trợ cả đấy.”
Diệp Vĩnh Thành vì muốn giữ chân tôi mà đúng là chi đậm.
Hoa là ông ta đặt, xe cũng là ông ta mua.
Tôi bảo mình chưa có nơi ổn định để ở trong thành phố, ông ta lập tức nói hôm sau sẽ dẫn tôi đi xem nhà.
Những khoản này tôi tiêu không thấy áy náy.
Dù sao cũng là dựa vào vận khí của tôi mà kiếm được, tôi có phần là đúng rồi.
Vừa nhắc tới ông ta, tin nhắn đã đến ngay:
【Cô Trình, tôi vừa tìm được căn hộ gần công ty nhất với tốc độ nhanh nhất, 120 mét vuông, tiện ích xung quanh đầy đủ. Cô có thể xách vali vào ở bất cứ lúc nào! Tiền tôi lo hết!】