Chương 12 - Mẹ Tôi Theo Đuổi Tổng Tài
14
Sau hôm đó, Kỷ Hợp An không ở chung với tôi nhưng chỉ lấy một nửa tiền thuê nhà.
Ngày có điểm thi, mấy cậu bạn nhà giàu kéo tôi gọi video call, bắt mở điểm cùng lúc.
Bọn họ đều có gia đình đứng cạnh cổ vũ, chỉ có tôi lẻ loi một mình. Chắc cũng vì vậy họ muốn gọi nhóm để tôi không cảm thấy cô đơn.
Nhưng họ đâu biết, từ khi tổng giám đốc Kỷ “dằn mặt” tôi trước mặt mọi người, tôi đã cố tình “kéo điểm” để mấy cậu ấm kia giữ thể diện. Vì thế họ mới tưởng tôi sa sút.
Kỷ Hợp An còn nghĩ tôi buồn chuyện mẹ nên học hành sa sút, rồi thương tôi đến phát sốt.
Tôi thấy không cần thiết, nhưng họ đều là “khách hàng” của tôi nên cũng không tiện từ chối.
Khi điểm vừa công bố, ai thi tốt thì cả nhà vui mừng, ba thưởng xe, mẹ tặng túi hiệu.
Ai thi không như mong đợi thì được cả nhà an ủi, nói đi du học cũng được, vài năm nữa về nước vẫn là người thừa kế xuất sắc.
Chỉ có tôi là nhìn tờ bảng điểm trống trơn, tâm trạng bình tĩnh như dự đoán.
Bọn họ thấy tôi bình thản vậy thì bắt đầu an ủi: “Tiểu Huệ, đừng buồn quá. Hay là học lại một năm nhé?”
“Hay cậu cũng đi du học đi?”
Tôi cúi đầu cười nhẹ.
“Tiểu Huệ, rốt cuộc cậu được bao nhiêu điểm? Thái độ của cậu làm bọn tớ hơi sợ.”
Tới lúc này tôi không giấu nữa, đưa bảng điểm trống ra cho họ xem.
Kỷ Hợp An: “Tiểu Huệ, cậu quên ghi tên à? Sao lại trắng trơn thế này?”
Tổng giám đốc Kỷ nghe vậy liền bước tới nhìn, gõ đầu cậu ta một cái:
“Ngốc à, Tiểu Huệ vào top 20 toàn thành phố đó! Tiêu rồi, cậu đuổi theo không kịp người ta đâu!”
Mấy bạn đang an ủi tôi đều sững sờ. Một giây sau, điện thoại tôi bị gọi liên tục, tôi liền cúp luôn cuộc gọi nhóm.
Hai trường đại học danh tiếng ở Bắc Kinh đều gọi đến tuyển tôi, bàn chuyện ngành học và chế độ ưu đãi.
Tôi đã có kế hoạch từ trước nên không phân vân nhiều.
Đến tận nửa đêm, tim tôi vẫn đập thình thịch. Tôi biết mình lại tiến thêm một bước gần đến thành công rồi.
Dù thao thức nhưng tôi vẫn ép bản thân đi ngủ. Muốn thành công, sức khỏe là điều không thể thiếu.
Sáng hôm sau, tôi bị chuông điện thoại đánh thức. Vừa bắt máy, đầu bên kia vang lên giọng mẹ tôi, nhẹ nhàng và ân cần:
“Tiểu Huệ, đến ăn bữa cơm với mẹ đi. Mẹ nhớ con rồi.”
Tôi lập tức tỉnh táo. Phản xạ đầu tiên là: Bà biết tôi đậu vào trường danh giá rồi sao?
Tôi hôm đó còn dặn mấy bạn giữ bí mật. Họ chắc không “bán đứng” tôi đâu nhỉ?
“Có chuyện gì thì nói qua điện thoại đi.” Tôi dò hỏi.
Mẹ tôi: “Không có gì đâu, chỉ là nhớ con quá, muốn gặp con thôi. Con tới khách sạn Đôn Hoàng nhé, mẹ đã đặt phòng riêng rồi.”
Tôi nghĩ một lúc, vẫn quyết định đi. Không thể ngày nào cũng đề phòng kẻ trộm.
Khi tôi đến phòng riêng trong khách sạn, mẹ đã ngồi chờ sẵn bên trong.
Mới mấy ngày không gặp, tóc bà đã hoa râm, sắc mặt tiều tụy, dù trang điểm đậm vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi.
Bộ quần áo trên người bà giống của phu nhân nhà họ Tông, hai món trang sức bà đeo cũng trông cũ kỹ.
Hồi trước, bà sẽ không bao giờ ăn mặc như vậy, càng không đeo trang sức cũ đến thế.
Bà chạy tới ôm chầm lấy tôi: “Tiểu Huệ, mẹ nghĩ thông rồi, chỉ có con mới thật lòng quan tâm mẹ. Mẹ quyết định ly hôn với Tông Duệ Xuyên, đến lúc đó hai mẹ con mình cầm 1 triệu 5 ra nước ngoài, con muốn đi đâu, mẹ đều đưa con đi.”
Đây từng là vòng tay và lời nói mà tôi khao khát nhất ở kiếp trước. Nhưng hiện tại nó chẳng làm tôi dao động chút nào.
Tôi hờ hững vỗ nhẹ cánh tay bà: “Vậy thì đi luôn bây giờ đi.”
“Đừng mà, mẹ đã gọi món hết rồi, ăn xong rồi đi.” Mẹ kéo tôi ngồi xuống, gọi phục vụ mang đồ ăn lên.
Tôi mượn cớ đi rửa tay, rời khỏi phòng, cầm một chai nước khoáng và cốc thủy tinh quay lại.
Mẹ không ngừng gắp đồ ăn cho tôi: “Con gầy rồi, ăn nhiều một chút.”
Tôi chỉ uống nước, cúi đầu nhìn điện thoại.
Mẹ không hài lòng: “Ăn đi chứ, đừng có mải chơi điện thoại.”
Tôi gắp vài miếng rồi nói: “Mẹ cũng ăn đi.”
Tôi gắp cho bà rất nhiều, mẹ nhìn đống đồ ăn chỉ cười gượng: “Mẹ không đói, toàn món ngon cả, con ăn đi.”
Tôi đặt đũa xuống: “Mẹ, mẹ thay đổi thật rồi. Trước kia mà có món ngon thì mẹ toàn tranh ăn trước, để lại đồ thừa cho con. Mẹ còn hay nói: ‘Phụ nữ phải đối xử tốt với chính mình thì mới đối xử tốt được với người khác’. Con vẫn nhớ lời đó.”
“Phải đó, xã hội này quá bất công với phụ nữ, mình không thương mình thì ai thương mình?”
Tôi gật đầu: “Về sau con cũng sẽ sống như vậy.”
15
Mẹ có vẻ vui: “Ngoan, sau này nhớ nghe lời mẹ.”
Không ai nói gì thêm. Mẹ nhìn tôi đầy nghi hoặc.
Tôi cúi đầu, kéo cổ áo: “Mẹ ơi, con thấy nóng quá, phòng này không bật điều hòa à?”
Nhìn thấy phản ứng bất thường của tôi, mẹ thở phào, đến đỡ tôi: “Chắc là chưa bật, đi nào, mẹ dẫn con lên lầu cho mát.”
Tôi bất ngờ đẩy bà ra: “Có gì đó không đúng… Mẹ, mẹ bỏ gì vào đồ ăn đúng không?”
Mẹ sầm mặt: “Lúc này con còn lanh lẹ cái gì? Mẹ cũng đâu muốn như vậy… nhưng Duệ Xuyên nói rồi, anh ta muốn có một đứa con. Chỉ cần mẹ có thể cho anh ta một đứa, anh ta sẽ quay lại với mẹ.”
Bà ôm chặt tôi: “Tiểu Huệ, mẹ chỉ có mỗi con là người thân, mẹ chỉ có thể dựa vào con, con sẽ giúp mẹ mà đúng không?”
Dù đã đoán được, nhưng nghe chính miệng bà nói ra vẫn khiến tôi đau lòng.
Trong đầu hiện lên hình ảnh bố mẹ của bạn bè chăm sóc họ tận tình, còn mẹ tôi thì vì một gã đàn ông mà không ngần ngại đẩy tôi xuống hố lửa.
Tôi hét lên: “Mẹ bỏ thuốc tôi, muốn tôi sinh con cho Tông Duệ Xuyên? Con còn chưa đủ tuổi thành niên! Tháng sau mới tròn 18 đấy! Mẹ còn là người không?!”