Chương 2 - Mẹ tôi là nữ phụ pháo hôi và cuộc trốn chạy đầy bất ngờ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nhưng người đàn ông ngồi cạnh cô ta lại giơ bảng: “Bảy trăm tám mươi vạn.”

Anh ta trông cũng cỡ tuổi tôi, mặc vest xám chỉnh tề, lúc đặt bảng còn nhìn tôi cười một cái.

Ngay sau đó, cuộc đấu giá chuyển thành cuộc đấu tay đôi giữa anh ta và Thẩm Tri.

Khi người kia ra giá đến tận một ngàn vạn, tôi vội ngăn tay Thẩm Tri lại.

“Đừng nữa anh ơi.”

Thẩm Tri cầm bảng hơi run lên, sau vài giây mới lặng lẽ hỏi:

Tại sao?”

“Em không muốn nữa.”

Tôi nhìn chằm chằm Lưu Tri Ý, xác nhận cô ta không có ý định ra giá nữa mới yên tâm.

Thứ đồ kia nhìn kiểu gì cũng không đáng giá đến mười triệu, chỉ cần không rơi vào tay Lưu Tri Ý là tôi thấy hài lòng rồi — đúng chuẩn “thỏ trắng thoát kiếp”, kết cục hoàn hảo!

Cuối cùng, viên kim cương hồng ngoài dự đoán lại bị người đàn ông kia mua mất.

Một tình tiết nhỏ nhưng cực kỳ quan trọng, tôi đã nắm chắc.

4

Buổi tiệc sắp kết thúc.

Tôi đứng dậy đi vệ sinh, lúc ra ngoài thì đụng phải một cái ôm rắn chắc.

“Xin lỗi nha.”

“Không sao.”

Là người đàn ông ngồi cạnh Lưu Tri Ý lúc nãy.

Anh ta không né tránh mà còn cười lịch thiệp, giữ nguyên khoảng cách:

“Thấy em có vẻ thích chiếc nhẫn đó lắm, sao về sau lại không ra giá nữa? Là tiên đoán của bên em sai à?”

Wow, tên ngốc này thật sự chi ra tận mười triệu để mua cái đó hả?

Tôi cười thầm trong bụng.

Rồi lùi lại một bước, chọn cách trả lời nhẹ nhàng và tế nhị:

“Không phải, chỉ là tôi cảm thấy… không cần thiết nữa.”

“Ồ?” – Anh ta mỉm cười – “Nhưng tôi lại cảm thấy, nếu là người xứng đáng, thì rất cần thiết.”

Nói rồi, anh ta đưa cho tôi một tấm danh thiếp:

“Không biết tôi có vinh hạnh được làm quen không? Tôi muốn tặng nó cho người xứng đáng.”

Trên danh thiếp ghi: Lục Thương Hách.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì không biết từ đâu, Thẩm Tri đã xông ra, kéo tôi vào lòng.

“Xin lỗi nhé, không có cơ hội đâu.”

Cậu ấy nhét danh thiếp vào lại túi áo vest của Lục Thương Hách, rồi lôi tôi rời khỏi đại sảnh.

Về đến nhà, Thẩm Tri ôm chặt tôi vào một góc sô pha.

“Anh làm gì thế?”

“Em thích anh ta à?”

Một câu hỏi của Thẩm Tri khiến tôi ngớ người.

“Vừa vào hội trường là em đã nhìn chằm chằm anh ta, vì anh ta mà từ bỏ chiếc nhẫn đó. Rốt cuộc anh ta có gì thu hút em? Nhiễm Nhiễm, em nói đi, anh có thể học mà. Được không?”

Thẩm Tri vừa nói vừa bật khóc:

“Mẹ anh và mẹ em vốn không hợp, giữa em với anh ta… không thể nào đâu. Em chỉ cần nhìn mỗi anh thôi, được không? Nhiễm Nhiễm, chỉ nhìn anh thôi…”

Nhưng tôi lại chỉ nghe lọt đúng một trọng điểm:

“Mẹ anh ta? Là ai cơ?”

Tôi không nhớ mẹ tôi có mối thù nào với ai cả.

“Người ngồi cạnh anh ta, bà Lưu ấy.”

Tôi khựng lại.

Vậy là… đúng thật Lưu Tri Ý đã đưa con trai về nước.

Viên kim cương hồng đó, cuối cùng vẫn rơi vào tay bà ta.

Tình tiết cốt lõi hoàn toàn không thay đổi.

Tôi vô thức lẩm bẩm:

“Đáng ghét thật, sớm biết vậy em đã nhận cái nhẫn đó rồi.”

Chắc Thẩm Tri hiểu nhầm ý tôi.

Cậu ấy không để tôi giải thích, bất chấp tôi giãy giụa, hôn tôi tới tấp.

Cứ như vậy… suốt cả đêm.

Đến nửa đêm, Thẩm Tri ôm tôi vào lòng, giọng nghẹn ngào:

“Anh sẽ không buông tay đâu, Nhiễm Nhiễm. Dù em có thích người khác… chỉ cần em còn ở bên anh, anh nhất định sẽ có cơ hội… khiến em chỉ yêu một mình anh… chỉ nhìn anh thôi…”

Tôi đã mơ màng ngủ mất, câu cuối cùng hoàn toàn không nghe rõ.

5

Những ngày tiếp theo, Thẩm Tri lại quay về trạng thái như trước.

Chỉ có điều — hiếm hoi thay — cậu ấy bắt đầu đeo chiếc dây chuyền ngực mà trước kia cực kỳ ghét, phối với cơ bụng tám múi rõ nét, đúng kiểu… quyến rũ chết người.

Nhưng thời gian cậu ấy ở nhà ngày càng nhiều.

Trước đây còn hay ra ngoài tụ tập bạn bè, thỉnh thoảng còn có vài chuyến công tác. Còn gần nửa tháng nay, cứ tan làm là cậu ấy dính lấy cái nhà như keo.

Kết quả là tôi chỉ có thể tranh thủ lúc cậu đi làm, lẻn sang nhà đối diện tìm mẹ để bàn kế hoạch lớn.

Mẹ tôi nói, dạo gần đây ba tôi cũng có dấu hiệu “không ổn”.

Hoàn toàn trái ngược với Thẩm Tri, ba tôi lại tăng tần suất làm thêm và công tác.

Mẹ tôi bí mật hỏi thăm trợ lý của ba về lịch trình gần đây, thì phát hiện phần lớn là các dự án mới có liên quan đến Lưu Tri Ý.

Hôm nay, mẹ vốn định đi công tác cùng ba để thám thính tình hình thực tế.

Kết quả tôi đột nhiên bị buồn nôn dữ dội.

Bà đành phải hủy kế hoạch, đưa tôi đến bệnh viện khám.

Ba tôi thì tự kiểm điểm, còn nói:

“Chắc do dạo này anh ít thời gian ở bên em quá. Xin lỗi nhé vợ yêu. Mai anh nhường buổi họp đó cho người khác, tối nay về nhà nấu món ngon cho em.”

Tôi an ủi mẹ:

“Dạo này ba con nhìn cũng đâu khác gì trước đâu, chắc lần trước chỉ là trùng hợp thôi.”

Lúc đang chờ kết quả khám, tự dưng tôi nhớ ra hỏi một câu:

“Vậy… kết cục của con là gì?”

Mẹ tôi nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, rồi đáp:

“Không rõ lắm, mẹ không mơ thấy.”

“Hả? Không mơ thấy?”

“Mẹ là nữ phụ pháo hôi, thì con đương nhiên là tiểu pháo hôi rồi. Có khi không quan trọng nên không hiện trong giấc mơ.”

“Ờ… nghe cũng hợp lý.”

Còn chưa kịp buồn lâu vì câu trả lời, tôi lại bị một tin sét đánh giáng xuống.

Tôi mang thai rồi.

Lần này đến lượt mẹ tôi phải vỗ về tôi.

“Thôi kệ đi, chuyện sau này tính sau, mẹ không ngờ mình lại làm bà sớm thế này.”

“Phải báo ngay cho thằng bé Thẩm Tri tin tốt này mới được. Nó ngày nào cũng sợ con thích thằng nhóc nào khác, đến mức muốn khóa con lại trong nhà, giờ thì chắc nó có thể yên tâm rồi đấy.”

6

Tại công ty.

Không thấy Thẩm Tri đâu, tôi và mẹ đành đi tìm ba trước.

Cửa phòng làm việc chỉ khép hờ.

Tôi vừa định đẩy cửa bước vào thì bị mẹ giữ lại.

Ngẩng đầu lên, tôi thấy ba đang ngồi trong ghế.

Lưu Tri Ý quay lưng về phía cửa, một tay đặt trên thành ghế, tay kia đặt hẳn lên đùi ba tôi.

Không khí mờ ám đến mức khó tả.

Thì ra không đi công tác là vì… đã trực tiếp gọi người đến công ty luôn rồi.

Gì đây? “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất” hả?

Ngực mẹ tôi phập phồng dữ dội, quay người bỏ đi.

Tôi tức đến mức vò nát tờ giấy siêu âm thai, ném vào thùng rác rồi chạy theo bà.

Đúng lúc đó, Thẩm Tri xuất hiện.

“Mẹ? Nhiễm Nhiễm? Hai người đến đây làm gì vậy?”

Mẹ không nói gì, bước thẳng vào thang máy.

Tôi vội đi theo, để tránh cậu ấy nghi ngờ, liền trả lời qua loa:

“Đi ngang qua thôi.”

Trong ánh mắt đầy nghi hoặc của Thẩm Tri, cửa thang máy chậm rãi khép lại.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)