Chương 6 - Mẹ Tôi Kiểm Soát Cuộc Sống Tôi Ra Sao
Tôi bấm dừng video, nhắm mắt lại, nhưng những hình ảnh ấy vẫn hiện rõ mồn một trong đầu.
Điện thoại lại rung, là tin nhắn từ giáo vụ.
Tôi gần như đoán được nội dung, nhưng vẫn mở ra xem.
【Xét tình hình gần đây, nhà trường quyết định hủy tư cách xét thưởng học kỳ này của em, đồng thời khuyến nghị em tạm thời bảo lưu kết quả học tập.】
Tất cả nỗ lực và kiên trì của tôi suốt một năm qua vào khoảnh khắc ấy, hoàn toàn tan thành mây khói.
Quả nhiên, để buộc tôi quay về trong vòng kiểm soát của mình, mẹ thà hủy hoại tất cả còn hơn.
Bà khiến cả trường tin rằng tôi là một đứa con gái bị bao nuôi, chỉ để chứng minh cái gọi là “quyền uy không thể bị thách thức” của bà.
Điện thoại lại rung — tin nhắn mới từ mẹ tôi:
【Con biết sai chưa?】
Vỏn vẹn sáu chữ, nhưng chứa đầy sự kiểm soát và thứ quyền lực tự cho mình là đúng.
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn ấy, trong lòng không còn chút sợ hãi nào nữa, chỉ còn lại sự bình tĩnh và quyết liệt chưa từng có.
“Sai?” Tôi bật cười khẽ. “Sai lầm của con… là đã tin rằng mẹ sẽ cho con tự do.”
7
Tôi lại dùng tài khoản phụ nhắn một tin cho tài khoản chính của mình:
【Niệm Niệm, đừng buồn nữa. Ngày mai mình gặp nhau ở lầu Viễn Minh nhé?】
Sau đó, tôi dùng tài khoản chính trả lời: 【Được.】
Lầu Viễn Minh là một toà giảng đường cũ kỹ, bị bỏ hoang từ lâu trong trường tôi — rách nát, âm u.
Nhà trường đã giăng dây cảnh báo màu vàng, cấm tất cả sinh viên tiếp cận.
Nhưng luôn có người vì muốn tìm cảm giác kích thích hoặc không gian riêng tư mà lén lút chui vào.
Tôi biết, mẹ chắc chắn sẽ thấy đoạn hội thoại đó.
Bà sẽ tưởng tôi hẹn hò với “cậu bạn trai không tồn tại kia”.
Bà sẽ nổi điên.
Bà sẽ chạy tới.
Và rơi vào cái bẫy mà tôi đã giăng sẵn.
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, tôi đã thức dậy.
Rửa mặt đơn giản, đeo balô mà tôi đã chuẩn bị từ tối hôm trước.
Tôi quay về trường.
Vừa bước qua cổng, tôi lập tức cảm nhận được hàng chục ánh mắt như mũi tên chĩa thẳng vào mình.
Họ không kiêng dè gì, tha hồ bàn tán xem tôi có đúng là Chu Niệm Niệm — người bị đại gia bao nuôi kia không.
“Chính là nó, con bé bị đại gia bao nuôi đó, Chu Niệm Niệm.”
“Nghe nói mẹ nó còn quỳ gối dưới giảng đường khóc lóc đấy.”
“Giả vờ thanh thuần làm gì, chắc cũng bị chơi chán rồi.”
Tôi không hề dừng bước trước những lời đó, chỉ lặng lẽ đi về phía lầu Viễn Minh.
Lúc này đang vào tiết học, sân trường vắng tanh.
Lầu Viễn Minh lại càng trở nên cô độc, như một hòn đảo bị lãng quên.
Tôi đẩy cánh cửa sắt hoen gỉ, phát ra tiếng két chói tai.
Từng bước từng bước, tôi leo lên cầu thang.
Tôi mở cánh cửa dẫn lên sân thượng.
Tiến tới lan can, tôi đứng đó, lặng lẽ chờ đợi.
Không lâu sau, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang vọng lên.
Nặng nề.
Vội vã.
Cùng với những hơi thở hổn hển.
Là một âm thanh tôi quá đỗi quen thuộc —
Từ khi tôi có ký ức, âm thanh ấy luôn đại diện cho nỗi sợ hãi và cảm giác nghẹt thở.
Tôi không cần quay đầu cũng biết là ai đến.
Mẹ tôi thở hồng hộc trèo lên sân thượng.
Tóc bà rối bời, trán đầy mồ hôi, hai tay chống lên đầu gối, thở dốc liên hồi.
Lấy lại hơi xong, bà ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm thẳng vào tôi.
Khoảnh khắc ấy, cơn giận trong mắt bà như muốn nuốt chửng tôi.
“Con có biết mẹ đã tìm con bao lâu không?!”
“Thằng đó đâu rồi?!”
Tiếng bà vang vọng khắp tòa nhà hoang lạnh.
“Không có thằng nào hết. Từ đầu đến cuối, chỉ là con bịa ra.”
“Là tài khoản phụ của con.”
“Con nói cái gì?” — bà bước lên một bước, trợn mắt đầy kinh ngạc.
“Con biết mẹ sẽ đọc tin nhắn của con, nên con cố ý tạo ra cái bẫy này.”
“Con chỉ muốn mẹ đến đây.”
“Vì sao con làm vậy? Con muốn hủy hoại tương lai của chính mình à?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt bà.
“Mẹ mới là người hủy hoại tương lai của con.”
“Chính mẹ đã làm loạn trong trường, nói con bị bao nuôi, bán thân.”
“Là mẹ đã dồn con tới nước này.”