Chương 2 - Mẹ Tôi Không Đáng Phải Khổ

Để tiết kiệm tiền học cho mẹ, tôi nhanh chóng thích nghi với công việc hiện tại.

Nhưng tôi không ngờ rằng có một ngày, mình lại thấy mẹ và bố đi cùng nhau trên đường.

“Vu Uyển Uyển.”

Tôi bước lên trước, kéo mẹ ra phía sau lưng mình.

Bố tôi rất cao, làn da trắng trẻo, ngũ quan rõ nét.

“Uyển Uyển, đây là đồng chí Sở. Anh ấy cho tôi mượn mấy quyển sách này.”

Mẹ tôi kéo nhẹ vạt áo tôi, ra hiệu cho tôi nhìn đống sách bà đang ôm trong lòng.

“Người ta đưa gì mẹ cũng nhận sao? Lỡ như có ý đồ gì thì sao?

Mẹ tưởng ai cũng vô tư đối tốt với mình à?”

Tôi giận dữ ném đống sách lại vào tay bố.

“Cầm về đi! Chúng tôi không cần!”

Nếu ông ta không yêu mẹ, tại sao còn tiếp cận bà?

“Chị Uyển Uyển, mình đi!”

Tôi kéo mẹ rời đi, mặt hầm hầm.

Mẹ tôi suốt dọc đường cứ muốn nói gì đó lại thôi.

Tôi không biết phải giải thích với bà thế nào.

Rằng sau khi cưới mẹ, bố sẽ cùng bà nội chèn ép hai mẹ con tôi.

Rằng ông ta mỗi ngày đều ra ngoài từ sáng sớm, tối mịt mới về, chưa bao giờ quan tâm đến mẹ con tôi sống chết thế nào.

“Chị thích Sở An Hà à?” Tôi hỏi.

Mẹ tôi vội vàng lắc đầu.

“Không có! Tôi nghe nói nhà máy sắp tuyển công nhân, nên muốn đến xem thử.

Không ngờ lại gặp đồng chí Sở, anh ấy hỏi thăm tôi vài câu, biết tôi muốn thi đại học nên cho tôi mượn sách.”

“Sao mẹ ngốc thế chứ!”

Càng nghe, tôi càng chắc chắn đây là âm mưu của bố.

Ông ta là người rất thông minh, từng nói rằng, mọi mối quan hệ đều là sự trao đổi lợi ích.

“Tiểu Thu, con với anh ấy có hiềm khích gì sao?”

Mẹ lo lắng nhìn tôi.

Tôi thở dài:

“Nói chung, từ giờ mẹ tránh xa anh ta ra.

Đừng nghĩ đến chuyện đi làm ở nhà máy nữa. Nếu muốn thi đại học, thì hãy toàn tâm toàn ý, quyết tâm dốc hết sức!”

“Tôi mong mẹ có một cuộc đời khác.”

Cho dù không có tôi cũng không sao cả.

Nghe tin nhà máy thật sự tuyển công nhân, thái độ của bà bác cả với mẹ rõ ràng đã tốt hơn nhiều.

“Nhà này không nuôi người ăn không ngồi rồi đâu. Mẹ đang dạy con cách tự lập thôi.”

Bà bác cả sai mẹ làm việc.

“Bây giờ con chưa có việc làm, sau này có rồi, lương đưa hết cho mẹ, mẹ giữ giùm con.”

Mẹ tôi rụt rè gật đầu:

“Vâng.”

Ngày thi vào nhà máy dệt trùng đúng với kỳ thi đại học.

Tôi lén đưa mẹ đi thi.

Không ngờ vào ngày thi cuối cùng lại gặp bà bác cả.

Tôi định chuồn đi nhưng bị gọi lại ngay lập tức.

“Tiểu Thu, con làm gì ở đây?”

Bà bác cả nhìn bóng mẹ tôi bước vào phòng thi, sắc mặt lập tức sa sầm.

“Đó có phải là Vu Uyển Uyển không?”

Tôi cười gượng:

“Sao có thể chứ! Chẳng qua là trông giống thôi.

Chị Uyển Uyển đi thi vào nhà máy dệt rồi.

Con đi cùng nhà dì Lý đưa con bé Nhị Nha đi thi thôi.”

“Nhị Nha đi thi đại học lúc nào mà mẹ không biết?”

Bà bác cả vẫn cố nhướn cổ nhìn vào trong.

Tôi vội kéo bà lại, cười hì hì:

“Mẹ à, bây giờ sinh viên đại học có giá lắm đấy!

Nếu con có cái đầu thông minh, con cũng muốn thi nữa ấy chứ!”

Bà bác cả lườm tôi một cái, định quay người bỏ đi thì lại đụng phải dì Lý.

Bên cạnh bà ấy là Nhị Nha.

Tim tôi lập tức chìm xuống đáy vực.

“Được lắm! Con nhóc chết tiệt này dám thông đồng với người ngoài để lừa tao!”

Bà bác cả tóm chặt lấy tai tôi, đau đến thấu xương.

4.

“Nói! Vu Uyển Uyển vào trong đó làm gì?”

“Thi đại học.”

Tôi ôm lấy tai mình, bị vặn đến đỏ rực.

“Con tiểu tiện nhân này! Dám lừa tao! Hôm nay tao phải lột da nó mới được!”

Bà bác cả mới chửi được hai câu đã bị người ta kéo lại.

Khuôn mặt bà đỏ bừng vì tức giận.

“Được, hay lắm! Để xem tao xử lý con nhãi ranh này thế nào!”

Trán tôi lấm tấm mồ hôi lạnh.

Bao nhiêu cố gắng của mẹ tôi, nhất định không thể đổ bể vào lúc này!

Mẹ vừa bước ra khỏi phòng thi, bà bác cả đã lao tới, giơ tay tát thẳng xuống.

Tôi phản ứng nhanh, lao lên chắn trước mẹ.

Cái tát giáng thẳng lên người tôi.

“Tiểu Thu!”

Mẹ hốt hoảng đỡ lấy tôi.

Bà bác cả hất tôi ra.

“Đúng là trên làm sao dưới làm vậy! Con hồ ly tinh, y hệt cha mẹ mày, vừa lừa ăn lừa uống, giờ còn dám lừa cả con gái tao!”

“Xem tao có đánh chết mày không!”

Mẹ không hề phản kháng, chịu trọn hai cái tát thật mạnh.

Người xung quanh xì xào bàn tán.

Bà bác cả túm lấy tóc mẹ, nghiến răng:

“Về nhà rồi tao tính sổ với mày!”

Trên đường về, tôi vừa khóc vừa van xin bà tha cho mẹ, giải thích tất cả đều là ý tôi.

Nhưng bà bác cả không buông tha, mắng càng lúc càng khó nghe.

“Ăn của tao, ở nhà tao, giờ còn lừa con gái tao!

Mày có tiền đi học sao?”

“Bảo sao dạo này tiền trong nhà cứ thiếu hụt.

Thì ra có trộm!”

Mẹ khóc lắc đầu.

“Con không có.”

Về đến nhà, bà bác cả đạp cửa phòng tôi, lôi hết chăn gối, quần áo mẹ mang từ quê lên vứt xuống đất.

“CÚT CHO TAO!”

Mẹ còn định giải thích.

“Bác cả, con thật sự không lấy tiền.”

Tôi giận quá hóa cười:

“Muốn gán tội thì thiếu gì cách!

Bắt trộm thì phải có tang chứng.

Không có bằng chứng, tức là vu khống!

Đi thi đại học hay không là quyền của chị Uyển Uyển!

Bác không có tư cách cấm cản!”

Bà bác cả tức điên, lao tới túm lấy mẹ, sục sạo khắp người bà.

Mẹ run rẩy khóc nấc.

Cuối cùng, bà ta lôi ra từ trong túi áo mẹ… hai xu!

Tôi cười nhạt:

“Nhìn thấy chưa?

Có ai lấy tiền của bác đâu!

Bác quá đáng lắm rồi đấy!”

Không ngờ bà bác cả lại nhét luôn hai xu vào túi mình.

“Tao nói là nó trộm thì tức là nó trộm!

Nhìn xem nó có lai lịch gì mà đòi cãi?”

“Nếu không phải tao tốt bụng cưu mang, nó chẳng biết đã chết đói ở xó xỉnh nào rồi!

Không biết ơn thì thôi, còn dám lừa gạt tao!”

Bà ta đẩy mẹ ra ngoài.

Trong sân, mọi người chỉ trỏ, bàn tán.

Mẹ tủi nhục kéo chặt cổ áo mình.

Bà bác cả hung dữ quát:

“Cút ngay!

Không thì tao báo công an!”

Mẹ quỳ phịch xuống đất.

“Bác cả, con xin bác đừng đuổi con đi…

Bác muốn con làm gì cũng được…”

Bà bác cả đắc ý hếch cằm:

“Bây giờ biết cầu xin rồi sao?

Muộn rồi!

Vu Uyển Uyển, dù có đỗ đại học thì mày cũng không có số đi học đâu!”

“Bác cả, tất cả là lỗi của con.

Con không nên lừa bác…

Con không thi đại học nữa…”

Vừa khóc, mẹ vừa dập đầu xuống nền đất.

Tiếng “cộp cộp” vang lên chói tai.

Tôi cố kéo mẹ dậy nhưng không nổi.

Nước mắt nóng hổi tràn mi.

Người đứng xem mỗi lúc một đông.

Bà bác cả cất giọng cao vút:

“Thế thì mày thừa nhận ăn trộm hai trăm đồng của tao?”

Mẹ tái nhợt.

“Con không có…”

Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.

Là bố.

Sắc mặt bà bác cả lập tức thay đổi, niềm nở hẳn.

“Ôi chao, hiếm có thật đấy!

Chẳng phải kỹ sư Sở đây sao?”

Bên cạnh bố còn có dì Lý.

Phía sau hai người, có một phụ nữ khoảng năm mươi tuổi cũng bước vào sân.