Chương 7 - Mẹ Tôi Khoe Khoe Khó Khăn
10.
Tôi đã vượt qua vòng thi viết và phỏng vấn một cách suôn sẻ.
Nhưng khi bước vào vòng thẩm tra lý lịch, tôi bắt đầu lo lắng.
Tôi nói với bố, ông quả quyết cam đoan: “Con yên tâm, dạo này con không ở nhà, mẹ con cũng đã biết hối lỗi rồi.”
“Trước khi thẩm tra xong thì đừng cho mẹ con biết, miễn sao bà ấy không đi rêu rao linh tinh là ổn.”
Nghe lời đảm bảo của bố, trong lòng tôi vẫn cứ bất an.
Quả nhiên, hôm đó lại xảy ra chuyện.
Mẹ tôi vui vẻ cười nói: “Con bé Lý Tĩnh An nhà tôi thì chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều là tính hơi nóng nảy.”
Sắc mặt giám khảo lập tức thay đổi, lấy sổ ra ghi chép lật soàn soạt.
Tôi lén kéo nhẹ áo mẹ: “Mẹ, đây là buổi thẩm tra chính trị…”
Bà lại lớn tiếng cãi: “Thẩm tra thì sao? Công chức cũng là người, là người thì có khuyết điểm!”
Tôi tối sầm mặt mày, biết là xong thật rồi.
Suốt một tiếng sau đó, mẹ bắt đầu thao thao bất tuyệt kể tội tôi với giám khảo…
Lông mày của giám khảo nhíu chặt đến mức như có thể kẹp chết cả ruồi:
“Phụ huynh của Lý Tĩnh An, thế này nhé. Hôm nay chúng tôi đến đây là vì đồng chí Lý Tĩnh An đã đỗ vào đơn vị của chúng tôi. Chúng tôi đến sớm để tìm hiểu kỹ lưỡng về em ấy.”
Giám khảo đặt bút xuống: “Lý Tĩnh An trong cuộc sống và học tập có ưu điểm gì nổi bật không?”
Mẹ tôi chẳng thèm để ý đến lời gợi ý của giám khảo, cứ vô tư nói tiếp: “Nó học hành công việc chẳng ra sao, người lại lười. Sau này vào đơn vị còn phải nhờ mọi người giúp đỡ nhiều.”
“Haiz…”
Hai vị giám khảo liếc nhìn nhau, có chút bất lực: “Chị có thể nói thêm về ưu điểm của em ấy được không?”
Tôi lo đến phát khóc, liên tục kéo ống quần mẹ dưới bàn.
Cuối cùng mẹ cũng chịu dừng lại, nghiêm túc suy nghĩ một lúc.
“Nó biết viết tiểu thuyết, tính là ưu điểm không?”
Giám khảo nghe vậy thì có vẻ hứng thú. Trong cơ quan nhà nước, những người trẻ biết viết lách rất được coi trọng.
Giám khảo nở một nụ cười nhẹ: “Nói cụ thể hơn một chút đi.”
Mẹ tôi đập đùi cái bốp: “Còn nói gì nữa, truyện nó viết bị tố cáo, bị gỡ khỏi nền tảng, tài khoản tác giả còn bị khóa!”
Nghe đến đây, tôi như bị sét đánh ngang tai.
Mẹ tôi lại như nhớ ra điều gì, ghé sát vào giám khảo: “Mấy người làm lớn cả, có thể giúp con bé nói với biên tập, để người ta đăng lại truyện không?”
Giám khảo sững người mấy giây, rồi lắc đầu từ chối.
Mẹ tôi lộ vẻ thất vọng:
“Không được hả…”
“Chỉ vì chuyện đó mà nó giận mẹ, còn bỏ nhà đi. Mẹ khuyên mãi mà chẳng ăn thua gì cả.”
Tôi tức đến toàn thân run rẩy.
Giờ tôi cũng không biết mẹ tôi là thật ngốc hay giả vờ ngốc.
Bà cứ nhất định phải phá nát cuộc đời tôi mới vừa lòng sao?
Mâu thuẫn trong nhà mà cũng lôi ra nói giữa buổi thẩm tra như vậy được sao?
Đến đây thì giám khảo đã cơ bản hiểu rõ tình hình, nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Bố tôi không ngờ mọi việc lại thành ra thế này, vội vàng mời họ ở lại dùng bữa nhưng bị từ chối khéo.
Tôi ngồi bệt xuống ghế sô pha, như mất hồn.
Mẹ vỗ vai tôi, mặt mày rạng rỡ: “Hôm nay mẹ thể hiện thế nào? Ổn chứ?”
Tôi giật mạnh tay bà ra: “Mẹ có biết những gì mẹ nói là tuyệt đối không được nói không? Mẹ tưởng đây là cái gì? Là chợ hay là nhóm bạn buôn chuyện của mẹ?”
“Đây là kỳ thi của con! Là tương lai của con! Con đã cố gắng bao lâu rồi, giờ tất cả đều bị hủy hoại rồi!”
Nghe tôi nhắc đến nhóm bạn thân, mẹ lại nổi điên.
“Nhóm bạn của mẹ thì sao? Con vẫn còn ghi hận mẹ đúng không? Mẹ là mẹ con đấy, mẹ có thể hại con được à?!”
“Từ trước đến nay, mẹ hại con còn ít sao?”
Mẹ tôi không chịu nổi lời mỉa mai, bà sững lại một giây rồi lập tức lao vào bếp như phát cuồng.
“Mẹ sinh con, nuôi con, thế mà lại thành có tội à?!”
“Con muốn mẹ thế nào nữa? Mẹ quỳ xuống cũng được! Hay con muốn mẹ chết?!”
Lại nữa rồi.
Lúc nào cũng vậy.
Rõ ràng là mẹ sai, mà luôn dùng đạo hiếu để áp con cái.
Hết lần này đến lần khác, tôi bị ép đến mức không thở nổi!
“Nếu quỳ mà giải quyết được vấn đề thì cần gì đến cảnh sát?”
Tôi cảm thấy mắt khô rát, cố gắng đè nén cảm xúc.
Mẹ vẫn tiếp tục than khóc: “Con đỗ công chức, người ta đến nhà thẩm tra, mẹ là mẹ mà lại là người biết cuối cùng!”
“Tại sao không cho mẹ biết? Trong lòng con không rõ à?!”
Tôi gào lên: “Trước đây con rất tin mẹ, chuyện gì cũng kể. Nhưng mẹ thì sao?”
“Lần đầu con có kinh nguyệt, con hoảng loạn tưởng mình bị bệnh sắp chết, mẹ đem chuyện đó ra kể cho hàng xóm cười.”