Chương 4 - Mẹ Tôi Chỉ Yêu Bản Thân Mình

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Bọn mẹ tính cả rồi, bao nhiêu năm nay, ăn mặc tiêu dùng, cộng thêm giờ con lương cũng không tệ, thì đưa mẹ con số này là được.”

Vừa nói, bà vừa giơ tay lên định ra giá, nhưng tôi đã cắt ngang.

“Khoan đã.”

Trước ánh mắt sửng sốt của hai người, tôi quay người đi vào phòng.

Lấy từ ngăn kéo đầu giường ra một quyển sổ bìa cũ sờn mép.

Tôi ném thẳng cuốn sổ lên bàn trà trong phòng khách.

“Nếu đã muốn tính, vậy thì chúng ta tính cho rõ.”

Tôi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn mẹ và A Triết—gương mặt hắn thoáng biến sắc.

“Bắt đầu từ đây, từng khoản một, tính cho sạch.”

“Để xem rốt cuộc là ai nợ ai.”

Sổ rơi xuống bàn kính phát ra tiếng “cộp” trầm đục.

A Triết rướn cổ liếc nhìn, lập tức the thé nói với mẹ tôi.

“Chị à! Chị nhìn xem! Con gái ngoan của chị đấy, tâm tư kín đáo chưa kìa!”

“Chị mà tiêu của nó một đồng, nó cũng ghi lại hết! Đề phòng chị còn hơn đề phòng trộm!”

Mẹ tôi bị hắn kích một câu, người lảo đảo một cái.

Bà chỉ vào tôi, nước mắt trào ra ngay lập tức.

“Vãn Vãn, con… mẹ chưa đủ tốt với con sao!”

“Hồi sinh con, mẹ suýt chết vì khó sinh, phải bước một chân vào quỷ môn quan, chịu bao nhiêu đau đớn mới sinh được con! Từ nhỏ tới lớn, mẹ có để con thiếu ăn thiếu mặc bao giờ chưa? Vậy mà con lại tính toán với mẹ ruột mình! Con xem mẹ là gì hả?”

Nhìn bà vừa khóc vừa kể khổ, tôi thậm chí chẳng buồn giận nữa.

Chỉ thấy mệt mỏi đến rã rời, cắt lời bà bằng giọng khàn khàn.

“Mẹ nhìn cho kỹ đi, cuốn sổ này không phải để ghi mẹ tiêu của con bao nhiêu, cũng không phải để đòi lại cái gọi là công ơn nuôi dưỡng.”

Tôi lật vài trang, mở ra phần đầu tiên, thời gian đã từ mười năm trước.

“Đây là những khoản tiền con mượn từ dì Trương, bà Lý, chú Vương, còn có cả thầy cô, bạn học ở trường.”

“Mỗi khoản, con đều ghi lại rõ ràng thời gian, số tiền, và lý do vì sao con phải vay.”

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt cứng đờ của mẹ, từng chữ, từng chữ, dằn ra:

“Mẹ tiêu sạch tiền trong nhà, tiêu luôn cả tiền bồi thường của ba để đi dưỡng sinh ở Tam Á, để sang Iceland săn cực quang, còn con thì đến học phí cấp ba cũng không có để đóng.”

“Chính mẹ là người bảo con, nhà trường sẽ không dám đuổi học, bảo con cứ kéo dài ra cũng không sao. Cuối cùng con chẳng còn cách nào, phải cắn răng gõ cửa từng nhà hàng xóm để vay tiền.”

Nhắc lại những chuyện cũ, giọng tôi bắt đầu run lên khẽ khàng.

“Mẹ mua cho mình áo lông chồn mẫu mới nhất, còn con vì đồng phục quá chật, không có tiền thay, bị bạn bè chê cười suốt một học kỳ.”

“Là cô chủ nhiệm thấy không đành lòng, lén đưa con tiền mua bộ mới. Khoản đó, mãi đến khi lên đại học đi làm thêm, con mới trả nổi.”

Giọng tôi rất bình tĩnh, nhưng từng chữ từng lời đều như dao cùn rạch ra vết sẹo ứa máu.

“Mẹ nói phụ nữ phải biết yêu bản thân, nên dồn hết tiền vào dưỡng da và du lịch. Còn khi trong nhà đã cạn gạo, là dì Trương dưới lầu cho con nợ gạo nợ mì, để con còn có cơm nóng mà ăn.”

“Mấy chuyện đó, con nhớ rõ lắm.”

Không khí chết lặng, chỉ còn tiếng giấy cũ trong sổ bay lên dưới ánh đèn.

Những con chữ ấy như chiếc chìa khóa, mở ra cánh cửa bị phong kín của khổ đau.

Tôi dường như lại ngửi thấy mùi ẩm mốc trong ký túc xá cấp ba, thấy chính mình ngày ấy vì không mua nổi băng vệ sinh mà phải lén dùng giấy báo lót vào.

Lại nhớ đến đêm trước kỳ thi đại học, bạn bè đều có cha mẹ mang canh mang cơm, còn tôi chỉ có nước máy và hai cái bánh bao nguội từ nhà mang lên.

Tô mì trứng cà chua bốc khói của hàng xóm, là chút ấm áp hiếm hoi trong tuổi trẻ u tối của tôi.

Tôi bật cười một tiếng, nhưng giọng thì khô khốc như giấy nhám cà qua cổ họng.

“Mẹ, nhìn kỹ đi, đây không phải chuyện giữa con với mẹ.”

“Đây là những khoản con nợ dì Trương, bà Lý, thầy Vương, là nợ những người hàng xóm và người tốt bụng đã không nỡ làm ngơ.”

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đang né tránh của bà, từng chữ từng chữ, hỏi.

“Giờ mẹ cứ miệng nói muốn tính cho rõ cái ơn nuôi dưỡng, muốn đoạn tuyệt.”

“Được thôi, vậy mấy khoản nợ này, mẹ định tính sao? Mẹ định trả thay con không?”

Bị tôi hỏi dồn, mẹ tôi nghẹn họng, mặt lúc trắng lúc đỏ.

Sau một khắc ngỡ ngàng, bà bỗng như con mèo bị giẫm trúng đuôi, giọng vút lên the thé.

“Nói bậy! Nợ nần gì chứ? Mẹ lúc nào bắt con đi vay tiền? Không đời nào có chuyện đó!”

“Chắc chắn là con bịa ra! Là con không muốn đưa tiền nên cố tình dựng chuyện lừa mẹ!”

Nhìn dáng vẻ bà lúc đó, tôi không tranh cãi nữa, chỉ quay người trở lại phòng, lấy ra một xấp phong bì cũ trong ngăn kéo.

Tôi đi về phía phòng khách, úp xấp thư xuống bàn, một chồng giấy ố vàng trượt ra, rơi trên mặt bàn trà.

Trên đó, là những hàng chữ nguệch ngoạc, số tiền, chữ ký, thậm chí cả dấu vân tay đỏ chót.

“Trương Quế Phương, ba trăm tệ, dùng để đóng học phí học kỳ hai lớp 11, ngày 2 tháng 3 năm 2009.”

“Lý Tú Anh, năm mươi tệ, dùng mua gạo và mì, ngày 15 tháng 1 năm 2010.”

“Vương Kiến Quốc, hai ngàn tệ, dùng để đóng một phần tiền ký túc xá năm nhất đại học, ngày 5 tháng 9 năm 2012.”

Tôi tiện tay cầm vài tờ lên, đọc rõ từng chữ.

Giọng không to, nhưng mỗi câu như một nhát búa giáng vào không khí im lặng.

“Giấy trắng mực đen, ký tên, điểm chỉ. Mẹ nghĩ con sẽ dùng những thứ này để dựng chuyện à?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)