Chương 15 - Mẹ Ơi, Đừng Đâm Sau Lưng Con

Mặt bà ấy ửng đỏ lên, giương cổ chửi thêm một câu: "Sao mấy người lại ăn nói như thế chứ?"

 

Cảm ơn các dì xong, tôi trực tiếp đi về phòng.

Họ cũng nhanh chóng rời đi, chỉ để lại mẹ tôi một mình ngồi đó.

 

Bà ấy có chút thừ người mà nhìn chằm chằm cây hòe đã chết trong sân, không biết đang nghĩ gì.

 

Lại qua vài ngày, hòm thư của nhà chúng tôi có thêm một phong bì thư, tôi còn chưa kịp mở ra, lãnh đạo đã nhắn tới.

 

Ông ấy nhắn: "Chúc mừng Tiểu Trầm nhé, về sau sẽ là giáo viên của trường trung học số 12 rồi, cố gắng lên nhé!"

 

Tôi không nhịn được há to miệng, xoa xoa mắt mấy lần, rốt cuộc cũng tin rằng đây không phải là một giấc mộng.

 

Giây tiếp theo, tôi ngồi sụp xuống, ôm điện thoại khóc lớn.

 

Vừa khóc vừa cười.

 

Tương lai mà suýt đã bị mẹ tôi hủy hoại lại về trong tay tôi rồi.

 

Con người khi sống luôn phải chuẩn bị tinh thần để đối diện với rất nhiều khả năng, những nhánh đi vô hình của tương lai hợp lại với nhau tạo thành cuộc đời.

 

Tôi tựa như một cái cây con đang phân nhánh, mà mẹ tôi lại là thợ mộc giơ rìu chặt đi rất nhiều khả năng tốt đẹp trong đời tôi.

 

Nhưng có những nhánh cây, dù đã bị chặt đứt cũng sẽ có thể lần nữa tái sinh, lần nữa đâm chồi, lần nữa thuộc về tôi.

 

Lúc này đây, tôi sẽ nắm thật chặt cơ hội ấy, không cho bà ấy cơ hội chặt đứt nó thêm lần nào nữa.

 

8.

Bắt đầu từ lúc đó, liên lạc giữa tôi và mẹ cũng dần dần phai nhạt đi.

 

Sáng sớm tôi sẽ đến trường thật sớm, ngồi trong căn tin trường học, ăn mấy cái bánh bao rồi gọi thêm một tô hoành thánh.

 

Một buổi sáng bình yên, không có mẹ.

 

Đến tối, tôi sẽ trở về nhà khi giờ tự học tối kết thúc.

 

Bà ấy thấy tôi quay về sẽ há miệng muốn nói gì đó, nhưng trước khi bà ấy kịp nói, tôi đã về phòng của mình rồi.

 

Tôi đã sửa lại ổ khóa, chìa khóa chỉ có mình tôi có.

Công việc của giáo viên mỹ thuật cũng không thể gọi là nhàn nhã, cũng sẽ cần soạn bài trước khi lên lớp.

 

Tôi dạy mấy em học sinh lớp sáu, trên gương mặt mấy đứa nhỏ còn mang nét ngây thơ, vừa thấy tôi bước vào thì sẽ vui mừng như đón Tết.

Mấy đứa nhỏ sẽ thân thiết gọi tôi là cô Tiểu Trầm, đi học cũng sẽ ngoan ngoãn nghe tôi giảng bài.

 

Thỉnh thoảng sẽ có một vài đứa nhỏ lén viết bài tập trong lớp mỹ thuật, vừa nhìn thấy tôi đứng cạnh, em ấy sẽ giấu bài tập dưới cuốn vở mỹ thuật, lo lắng nhìn lên bảng đen.

 

Những lúc ấy tôi sẽ hắng giọng nói: “Trước tiên nghe giảng đã nhé, cô nói xong sẽ cho mấy đứa tự học, có được không?”