Chương 5 - Mẹ Kẹo Sữa Đã Thay
5
“Anh Diệp… Chị gái, có lẽ chị hiểu lầm rồi. Em… em và anh ấy không phải loại quan hệ đó… Chị nghe em giải thích…”
“Giải thích?” Tôi cúp máy, lạnh lùng nhìn cô ta, “Giải thích tại sao cô gọi chó của tôi là con trai? Hay muốn giải thích về cái thư mục trong máy tính chồng tôi – dùng chính số nhà của cô làm mật khẩu, bên trong toàn là những lời tỏ tình với cô?”
Tiếng khóc của Lâm Vãn Vãn chợt nghẹn lại.
Cô ta như con gà bị bóp cổ, hoảng loạn nhìn tôi, không thốt nổi một chữ.
Có lẽ cô ta chưa từng nghĩ, người vợ “cứng rắn, vô vị” trong miệng hai kẻ đó, lại có thể thẳng thắn, sắc bén đến mức xé toạc tấm màn nhơ bẩn mà họ giấu diếm.
Giang Diệp hoàn toàn rối loạn.
Anh ta hiểu rõ những bản nhật ký kia có ý nghĩa gì.
Không chỉ là bằng chứng ngoại tình, mà còn là nhát dao phá nát hình tượng “người chồng sâu tình” mà anh ta dày công dựng nên.
“Vi Vi, nghe anh nói, mọi chuyện không như em nghĩ đâu!” – anh ta cố nắm tay tôi, giọng dịu đi, “Anh với cô ấy chỉ là… chỉ là bạn bè bình thường! Những thứ kia anh chỉ viết cho vui, là tiểu thuyết! Đúng, tiểu thuyết thôi!”
“Tiểu thuyết?” Tôi hất tay anh ta ra, cười khẩy, “Vậy thì quyển tiểu thuyết này chân thực quá nhỉ. Có cần tôi giúp anh xuất bản không? Tên sách là ‘Tôi và nàng thơ hàng xóm’ chắc hợp lắm.”
“Tô Vi!”
Giang Diệp bị tôi chặn đến cứng họng, tức tối gào lên:
“Em nhất định phải làm mọi chuyện khó coi thế này sao? Tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta, chỉ vì một chút hiểu lầm, em liền đòi ly hôn?”
“Hiểu lầm nhỏ?” Tôi bật cười, như thể vừa nghe chuyện nực cười nhất thế kỷ.
“Giang Diệp, anh chia sẻ danh phận chồng tôi, chia sẻ ngôi nhà của tôi, thậm chí cả con chó của tôi với một người đàn bà khác, và giờ gọi đó là ‘hiểu lầm nhỏ’ sao?”
Tôi chỉ thẳng vào gương mặt trắng bệch của Lâm Vãn Vãn, từng chữ nặng như đá:
“Từ khoảnh khắc anh đem sợi dây dắt Kẹo Sữa trao vào tay cô ta, giữa chúng ta đã chẳng còn tình cảm gì, chỉ còn nợ nần phải tính.”
Nói xong, tôi không buồn để ý thêm, đi thẳng ra cửa, mở toang, rồi ra hiệu cho Lâm Vãn Vãn:
“Cô Lâm vở kịch kết thúc rồi, mời cô về. À đúng rồi,” – tôi ngừng một nhịp, nhìn thẳng vào đôi mắt căm hận của cô ta, cười nhạt – “lần sau nhớ dắt chó bằng dây. Không phải con chó nào cũng có khả năng như cô, tìm đúng chủ của mình.”
Mặt Lâm Vãn Vãn lập tức đỏ bừng, rồi tím tái như gan lợn.
Cô ta trừng tôi một cái, ôm mặt bỏ chạy.
Trong phòng khách chỉ còn lại tôi và Giang Diệp.
Anh ta rũ người ngồi phịch xuống sofa, vẻ tự tin, phong độ ngày xưa đã biến mất hoàn toàn.
“Vi Vi, thật sự phải đến mức này sao?” Anh ta mệt mỏi bóp trán, “Anh thừa nhận, anh hồ đồ. Anh sẽ lập tức cắt đứt với cô ta. Chúng ta quay lại như trước, được không?”
“Không còn đường quay lại.” Tôi bình thản nhìn anh ta.
“Giang Diệp, anh không phải hồ đồ, mà là cân nhắc lợi ích. Anh thấy tôi bận rộn, không thời gian cho anh, còn cô ta trẻ trung xinh đẹp, có thể cho anh giá trị tinh thần, thế là anh an tâm hưởng phúc hai bên. Đến khi bị tôi phát hiện, anh sợ mất đi cuộc sống giàu có ổn định từ tôi, nên mới vội vàng muốn quay đầu.”
“Tình yêu của anh quá rẻ mạt. Tôi không cần.”
Tôi kéo Kẹo Sữa, bước vào phòng ngủ, khóa trái cửa.
Để mặc anh ta một mình trong căn phòng khách hỗn độn, đối diện với tất cả những gì chính tay mình đã phá nát.
Tiến trình ly hôn còn nhanh hơn tôi tưởng.
Sáng hôm sau, Giang Diệp chặn ngay trước cửa phòng ngủ.
Dưới mắt anh ta là quầng thâm nặng trĩu, rõ ràng cả đêm không ngủ.
Anh ta không còn nói chuyện tình cảm, mà bắt đầu bàn đến lợi ích thực tế.