Chương 4 - Mẹ Kế Độc Ác Hay Người Bảo Vệ Thông Minh
16
Đọc đến đây thì tôi còn gì không hiểu nữa.
Người đăng bài… chính là Cố Duy An.
Đúng là đang ăn dưa lại văng trúng đầu mình.
Tôi cứ tưởng Cố Tư Việt ít nói là do bị ảnh hưởng sau này.
Không ngờ cái tật “không biết mở miệng nói” này lại là gen di truyền của nhà họ Cố.
Tôi nhìn đám dân mạng thi nhau hiến kế cho Cố Duy An—
từ nói chuyện thẳng thắn, hẹn hò lãng mạn cho đến một trăm kiểu quyến rũ vợ.
Tự nhiên tôi lại hơi tò mò… không biết anh ta sẽ làm gì.
…
Sáng hôm sau.
Cố Duy An và Cố Tư Việt chụm đầu thì thầm với nhau.
Vừa thấy tôi đi tới, cả hai lập tức ngồi thẳng lưng.
“Chào buổi sáng, mẹ.”
Cố Tư Việt nói xong, còn huých huých bố nó.
Cố Duy An lí nhí như muỗi kêu: “V… vợ… chào buổi sáng.”
Tôi giả vờ không nghe ra sự thay đổi trong cách xưng hô ấy, bình thản đáp lại:
“Chào buổi sáng.”
Gương mặt Cố Duy An thoáng hiện một tia thất vọng,
nhưng khi tôi nhìn sang thì anh lập tức nở nụ cười rực rỡ.
Tôi chợt nhớ đến lời khuyên “quyến rũ vợ” của một dân mạng kia,
khóe môi không nhịn được cong lên.
Nụ cười trên mặt Cố Duy An… sáng chói đến mức nhìn thấy bằng mắt thường.
Cố Tư Việt: “Ba… ba cười hơi ngu rồi đó.”
17
Vài ngày sau.
Cố Tư Việt đi tham gia trại đông.
Tôi tưởng Cố Duy An sẽ nhân cơ hội này để thú nhận với tôi.
Không ngờ… trước khi anh kịp thú nhận, tôi lại bị lộ trước.
Từ khi anh đồng ý dành nhiều thời gian hơn cho Cố Tư Việt,
thời gian anh làm việc ở nhà tăng lên đáng kể.
Huống chi giờ còn ôm thêm tâm sự riêng.
Hôm đó, tôi cầm ly cà phê đi ra phòng khách.
Ứng dụng bài đăng của Cố Duy An đột nhiên hiện thông báo cập nhật.
Tôi ấn vào xem—vừa định đọc—
Thì chân tôi trượt một cái.
Cố Duy An không biết từ đâu lao ra, vội đỡ tôi đứng vững.
Anh còn cúi xuống nhặt điện thoại giúp tôi.
Thế là nguyên cái trang bài đăng… hiện lồ lộ trước mắt anh.
Chủ thớt viết:
【Con đi trại đông, trong nhà chỉ còn tôi và vợ tôi. Có tính là thế giới hai người không? Vui quá.】
【Hôm nay tôi sẽ bám theo cô ấy cả ngày.】
Đồng tử Cố Duy An giật mạnh.
Một lúc lâu sau, anh run run hỏi tôi:
“Em… em biết từ lâu rồi… phải không?”
Nhiều trùng hợp như vậy thì không thể gọi là trùng hợp nữa.
Những thông tin anh tiết lộ trong bài thật sự quá nhiều.
Tôi có chậm cỡ nào cũng phải đoán ra.
Không thể giả ngu được nữa.
…
Tối hôm đó, bài đăng bị xóa sạch.
Từ ngày đó, Cố Duy An bắt đầu… né tôi.
Cho đến khi Cố Tư Việt về nhà.
“Mẹ, mẹ với ba cãi nhau à?”
Tôi lắc đầu.
Thật ra chính tôi cũng không biết phải xử lý sao.
Xin lỗi Cố Duy An?
Bài đăng đó là do hệ thống tự đề cử, tôi không cố tình xem.
Không xin lỗi?
Tôi lại đúng là có xem lâu thật, còn hóng hớt vui vẻ.
Đang phân vân thì…
Lần này, Cố Duy An chủ động bước tới.
18
Hôm kỷ niệm một năm ngày cưới.
Cố Duy An hẹn tôi gặp ở sân thượng sao.
Trên bàn ăn, anh nghiêm túc nói hết mọi chuyện.
Anh bảo: “Xin lỗi, để em chờ lâu như vậy. Thực ra anh nên nói rõ với em từ sớm.”
Trước kia anh luôn nghĩ phải trở nên thật ưu tú mới xứng với tôi.
Vì thế cứ lao đầu vào công việc, bỏ lỡ rất nhiều thứ.
“Dân mạng cứ bảo anh dâng thứ quý giá nhất cho em…
mà anh nghĩ mãi cũng không biết thứ gì đủ xứng.”
Nói rồi, Cố Duy An lấy ra… hợp đồng chuyển nhượng tài sản.
Ờm…
So với lời đường mật, chuyển khoản lớn vẫn thiết thực hơn thật.
Tình yêu ấm áp ấy lập tức biến thành số tiền còn ấm áp hơn.
Không biết có phải cảm thấy xấu hổ hay không,
chờ tôi ký xong anh còn định quay người bỏ đi.
Tôi kéo tay anh lại:
“Dân mạng nói bao nhiêu thứ, mà anh chỉ nhớ đúng cái này?”
“Vậy… còn gì nữa?”
“…Ừm… cho xem cơ bụng?”
Mặt Cố Duy An đỏ bừng.
Nhưng anh vẫn đưa tay định cởi nút áo thật.
Tôi vội ngăn lại, bật cười.
Dù đã bao trọn, nhưng vẫn còn nhân viên mà.
19
Ăn tối xong, tôi vẫn chưa nói lời đảm bảo nào với anh.
Khi về đến nhà, Cố Tư Việt chạy ra đón.
Gió đêm lướt qua mái tóc tôi.
Tôi khẽ nói với Cố Duy An:
“Có thể em chưa đáp lại tình cảm của anh ngay được.
Nhưng ít nhất, bây giờ em đồng ý ở lại bên anh.”
“Em có rất nhiều thời gian để hiểu anh hơn.
Và… yêu anh.”
Những ngày như thế này, rất tốt.
Cố Duy An… quãng đời còn lại, xin được chỉ giáo nhiều hơn.
— Hoàn tất —