Tôi và chồng là gia đình tái hôn, mỗi người đều mang theo một cô con gái.
Trước khi khai giảng, buổi phỏng vấn của con gái riêng với đề tài “tổn thương từ gia đình ruột thịt” bỗng chốc nổi đình nổi đám khắp mạng.
Ngày con bé vừa dọn đến, tôi còn cố ý dời bàn học của con ruột ra phòng khách, nhường cho nó cái bàn lớn trong phòng phụ.
Sợ nó cảm thấy thiếu hơi ấm của mẹ, tôi gần như đem hết phần quan tâm vốn dành cho con ruột, dồn hết cả cho nó.
Đến cả sổ tay, bút dạ quang chuẩn bị cho năm học mới tôi cũng mua đủ màu nó thích, mua hai phần.
Ngay cả khi con gái ruột lẩm bẩm rằng mẹ thiên vị, tôi cũng bỏ ngoài tai.
Một tuần trước khai giảng, đài truyền hình địa phương đến quay chương trình “Thanh thiếu niên trưởng thành”, con bé chủ động giơ tay tham gia.
Trước ống kính, nó nắm chặt micro, mắt đỏ hoe:
“Ngày nào em cũng phải chui vào phòng phụ làm bài tập, vì dì nói phòng khách để lại cho em gái; dì mua văn phòng phẩm nhập khẩu cho em gái, nhưng của em thì giấu đi, bảo cái cũ còn dùng được.”
Chương trình vừa phát sóng, từ khóa “Mẹ kế độc ác có thể xấu tới mức nào” lập tức leo thẳng hot search.
Dân mạng lùng ra địa chỉ nhà tôi, chặn dưới lầu chửi bới “dì ghẻ độc ác”, đến con gái ruột đi học cũng bị người ta chỉ trỏ.
Hôm đó, tôi đến đón con gái riêng tan học thì bị người ta chờ sẵn, xô ngã xuống bậc thang.
Lúc ngã nhào xuống, tôi còn nghe thấy con bé thì thầm:
“Dì đừng giận, mọi người chỉ đang thay con bất bình thôi…”
Mở mắt lần nữa, tôi nhìn thấy chồng tiện tay quẳng hành lý của con bé ở ngay cửa.
Anh vốn là người làm việc tỉ mỉ, nhưng với con ruột của mình thì phần lớn đều lạnh nhạt, chẳng mấy khi hỏi han.
Nhìn con bé cúi đầu thay giày, ánh mắt lại che giấu chẳng ít toan tính, khóe môi tôi khẽ cong lên.
Thì ra cái gọi là “tổn thương từ gia đình ruột thịt” mà mày nói là thế này sao?
Vậy thì kiếp này, tao sẽ cho mày nếm thử thế nào mới gọi là nghẹt thở thật sự.
Bình luận