Chương 7 - Mẹ Còn Lại Gì Khi Con Đã Quên
Tôi ngồi vào xe, trong gương chiếu hậu, Lục Hoài Chi vẫn đang quỳ dập đầu, tiếng khóc của Lục Nguyên Hà như tiếng mèo con bị bỏ rơi bên đường.
Sau này tôi nghe nói, bụng của Tạ Xuân Chi không giấu được nữa, bị mẹ của Lục Hoài Chi chặn lại trong căn nhà thuê mắng nguyên một ngày.
Bà cụ tức đến nhập viện.
Lục Hoài Chi vừa phải chăm mẹ, vừa phải đối phó với Tạ Xuân Chi bụng to vượt mặt, lại còn phải trông cả Lục Nguyên Hà.
Không bao lâu, anh ta gầy rộc như ông lão.
Có người hỏi tôi: “Chị thật sự có thể bỏ đứa bé sao?”
Tôi thỉnh thoảng cũng nhớ đến dáng vẻ khi còn nhỏ của nó, đôi bàn tay mũm mĩm nắm lấy vạt áo tôi, miệng ngọng nghịu gọi “mẹ ơi”.
Tôi lần thứ mười bảy cúp điện thoại của Lục Hoài Chi, qua màn hình cũng cảm nhận được lửa giận từ anh ta.
Có những vết thương, một khi rách ra rồi, mãi mãi không lành lại được.
Tôi gửi Lục Nguyên Hà đến nhà mẹ của Lục Hoài Chi.
Bà cụ ghét Tạ Xuân Chi, nhưng thương cháu trai, ít nhất có thể cho nó bữa ăn no.
Tôi để lại một khoản tiền, xem như hoàn thành nghĩa vụ cuối cùng.
Sau đó, tôi đến miền Nam.
Dự án đầu tư rất thành công, tôi mở công ty riêng, tuyển dụng rất nhiều phụ nữ từng như tôi — bị giam cầm trong hôn nhân.
Trong điện thoại không còn tin nhắn nào của Lục Hoài Chi nữa.
Danh sách bạn bè trên WeChat lại có thêm nhiều cái tên mới.
Họ hẹn tôi đi xem triển lãm tranh, nghe nhạc giao hưởng, làm nhiều điều trước đây tôi chưa từng dám nghĩ tới.
Một lần trong buổi tiệc rượu, tôi tình cờ gặp người từng bán xe cho tôi.
Anh ta cười nói: “Tổng Giám đốc Giang, bây giờ chị còn đẹp gấp mười lần hồi đó.”
Tôi nâng ly champagne mỉm cười.
Người phụ nữ trong gương có chút nếp nhăn nơi khóe mắt, nhưng đôi mắt lại sáng hơn bất kỳ thời điểm nào trước đây.
Thì ra sống vì bản thân, là cảm giác như thế này.
Như một con chim sổ lồng, cuối cùng cũng có thể dang rộng đôi cánh trong gió.
— HẾT —