Chương 7 - Mẹ Cờ Bạc Và Con Gái Mất Tích

“Đôi giày kia cũng đừng, nhìn đã thấy hàng chợ rồi.”

Nó kén cá chọn canh, cuối cùng chỉ giữ lại ba món đồ hiệu nhái do ba nó từng mua.

“Ba sẽ mua cho con cả tủ đồ mới!” – Nó hào hứng nói. “Đồ hiệu thật, không phải mấy thứ rác rưởi mẹ mua!”

Tôi xếp quần áo vào vali, trong lòng lại thấy nhẹ nhõm kỳ lạ.

“Trương Vãn Đình, mẹ biết những năm qua con khổ sở thế nào không?”

Nó bỗng quay lại nói: “Sống trong cái nhà rách nát này, mặc đồ rẻ tiền, ăn đồ dở ẹc.”

“Bạn con chê con là ăn mày!”

“Giờ thì khác rồi, con sắp được sống như công chúa rồi!”

Nó tiếp tục vẽ nên viễn cảnh: “Biệt thự của ba chắc chắn có hồ bơi, con sẽ tổ chức tiệc bể bơi!”

“Sẽ mua iPhone đời mới nhất, quay video đẹp nhất!”

“Con sẽ trở thành hotgirl nổi nhất mạng xã hội!”

Tôi đặt đống quần áo xuống, nhìn gương mặt rạng rỡ của nó.

Đây chính là đứa con gái mà tôi từng cố giành quyền nuôi bằng mọi giá sau ly hôn.

“Mẹ ơi, khi nào ba đón con vậy?” – Nó nôn nóng hỏi.

“Chiều nay.”

“Tuyệt quá!” – Nó nhảy tưng tưng trên giường. “Con phải mặc đồ đẹp nhất để gặp ba mới được!”

Nó lôi chiếc “Chanel” ra, đứng trước gương xoay người tạo dáng.

“Ba nói chiếc váy này đáng giá mấy chục triệu đó!” – Nó đắc ý. “Mẹ cả đời chắc cũng không mua nổi đâu!”

Tôi không nói cho nó biết, tôi đã tận mắt thấy ba nó mua chiếc váy này ở vỉa hè.

Mười nghìn một chiếc.

Ba giờ chiều, chúng tôi đứng trước cổng khu chung cư chờ.

Tiểu Nhã đã thay đồ, trang điểm xong xuôi.

“Con phải để ba thấy phiên bản xinh đẹp nhất của mình!” – Nó soi camera trước điện thoại.

“Biết đâu ba đưa con đi chụp quảng cáo luôn!”

Chồng cũ lái một chiếc Audi thuê đến.

Xe vừa dừng lại, hắn bước xuống.

Mặc bộ vest Armani giả, tóc vuốt bóng loáng.

“Tiểu Nhã!” – Hắn dang tay.

Tiểu Nhã hét lên, nhào vào lòng: “Ba ơi! Con nhớ ba chết mất!”

“Ba cũng nhớ Tiểu Nhã!” – Hắn bế nó lên. “Con gái ba càng lớn càng xinh!”

“Ba, con kể cho ba nghe bí mật nè – Tiểu Nhã ghé tai thì thầm. “Con tự dàn dựng vụ bắt cóc, lừa được khối tiền luôn!”

“Con gái ba thông minh quá!” – Mắt hắn sáng rực. “Từ giờ theo ba, hai ba con mình sẽ kiếm được cả đống tiền!”

Ánh mắt hắn liếc qua vali của Tiểu Nhã, như đang định giá từng món đồ.

“Đống đồ này toàn đồ hiệu chứ?”

“Dĩ nhiên rồi!” – Tiểu Nhã kiêu hãnh nói. “Con chỉ mặc đồ tốt nhất thôi!”

Hắn gật gù hài lòng, rồi nhìn về phía tôi.

“Tô Mai, chuyện quyền nuôi con thì…”

“Tôi đã liên hệ với luật sư rồi.” – Tôi bình thản nói. “Thủ tục sẽ xong trong vài ngày tới.”

“Thế thì tốt quá!” – Hắn cười gượng gạo. “Tiểu Nhã theo tôi chắc chắn sẽ có tương lai hơn theo cô!”

Tiểu Nhã đứng bên cạnh, háo hức hỏi: “Ba ơi, khi nào mình đi xem biệt thự vậy?”

“Rất nhanh thôi, rất nhanh!” – Hắn qua loa đáp. “Ba sẽ sắp xếp cho con chỗ ở thật tốt trước.”

Họ lên xe.

Tiểu Nhã hạ kính xe xuống, vẫy tay với tôi:

“Trương Vãn Đình, mẹ cứ ở trong cái nhà rách đó mà làm y tá nghèo suốt đời đi nhé!”

“Con sắp sống cuộc đời công chúa rồi!”

Chiếc xe nổ máy, phóng đi không ngoái đầu lại.

Tôi đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng nó rời đi.

Không đau lòng.

Không luyến tiếc.

Chỉ có một cảm giác nhẹ nhõm chưa từng thấy.

Như thể vừa trút được một gánh nặng đè nén suốt nhiều năm.

Tôi quay người bước về nhà, lấy điện thoại ra xóa hết ảnh của con bé.

Từ hôm nay, tôi không còn là mẹ của ai nữa.

Tôi chỉ là chính tôi.

Trương Vãn Đình.

Điện thoại vang lên — là mẹ tôi gọi.

“Mai Mai, Tiểu Nhã đâu rồi con?”

“Con đưa nó đi rồi.”

“Đưa đi đâu cơ?”

“Đưa đến nơi nó nên đến.”

Tôi cúp máy, tắt luôn điện thoại.

Tối hôm đó, tôi làm một việc đã lâu không làm.

Tự nấu cho mình một tô mì, thêm hai quả trứng.

Không ai chê bai.

Không ai soi mói.

Không ai nói món tôi nấu dở.

Tôi ăn hết tô mì một cách yên lặng, rửa bát xong xuôi.

Rồi ngồi xuống ghế sofa, nhìn quanh căn phòng trống trải.

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy sự yên tĩnh lại có thể đẹp đến thế.

Tôi trả lại căn nhà thuê, rời khỏi thành phố cũ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)