Chương 3 - Mẹ Cờ Bạc Và Con Gái Mất Tích

Sắc mặt đội trưởng đặc nhiệm thay đổi hoàn toàn: “Cô điên rồi sao? Con gái mình mà lại muốn hại mẹ à?”

“Chính nó là người livestream! Mã thanh toán là tài khoản game của nó! Nó chỉ muốn mua skin game thôi!”

“Đủ rồi!” Đội trưởng đập mạnh xuống bàn. “Vì muốn thoát tội mà cô dám vu khống cả con gái mình sao?”

Ánh mắt của tất cả cảnh sát quanh tôi đều đổi khác.

Như thể đang nhìn một kẻ tâm thần hoàn toàn mất kiểm soát.

“Còn cái này nữa.”

Cảnh sát tiếp tục tìm thấy một chiếc balo ngoài ban công.

Bên trong có dây thừng, băng keo và một con dao.

Tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

Tiểu Nhã đã sắp đặt mọi thứ hoàn hảo không tì vết.

Nó không chỉ muốn tiền để mua skin game.

Nó muốn hủy hoại tôi hoàn toàn.

“Con bé ở đâu?” Đội trưởng đặc nhiệm tiến sát, giọng đầy uy hiếp. “Cô giấu con gái mình ở đâu rồi?”

“Tôi không biết!”

“Đã bị giết rồi à?”

“Không có!”

“Vậy tại sao nó lại biến mất?”

Tôi không trả lời được.

Bởi vì tôi thực sự không biết Tiểu Nhã đang ở đâu.

Tôi chỉ biết, nó chắc chắn đang ở đâu đó, nhìn màn hình đầy quà tặng và lượt donate, hài lòng đếm từng đồng tiền.

Cảnh sát hoàn toàn không tin lời tôi. Họ nghĩ tôi đang cố kéo dài thời gian.

“Còn đang đóng kịch à?” Đội trưởng đặc nhiệm cười khẩy.

“Cô nghĩ chúng tôi sẽ tin một bà mẹ nợ nần chồng chất sao?”

Nhân viên hội phụ nữ cũng vừa tới.

Một người phụ nữ trung niên đẩy cửa vào, chỉ tay vào tôi mắng chửi:

“Loại người như cô mà cũng làm mẹ được à? Vì tiền mà bán cả con gái!”

Lãnh đạo bệnh viện bước vào ngay sau đó, ánh mắt đầy khinh miệt:

“Bệnh viện chúng tôi tuyệt đối không dung thứ cho loại người như cô tiếp tục làm việc!”

Tôi bị vây kín giữa những lời buộc tội và ánh mắt khinh bỉ.

Giờ đây, không còn ai tin tôi nữa.

Không một ai.

Một cảm giác bất lực sâu sắc dâng trào trong tim tôi.

“Giao nộp đồng phạm ra!”

“Cô giấu con bé ở đâu rồi?”

“Mau khai ra! Đừng giả vờ nữa!”

Tôi sắp phát điên.

Ngay lúc đó, tôi liếc quanh phòng, đột nhiên nhận ra một chi tiết quan trọng.

Chiếc máy chơi game Switch mà Tiểu Nhã quý như bảo bối — biến mất.

Cả chiếc tai nghe chống ồn hơn ba triệu cũng không thấy trên bàn.

Nếu thật sự bị bắt cóc, làm gì có chuyện kẻ bắt cóc để nó mang theo máy chơi game?

Một ý nghĩ kinh hoàng vụt qua đầu tôi.

Nó vẫn còn ở trong căn nhà này.

Tôi nhìn về phía chiếc tủ quần áo âm tường được thiết kế riêng — nơi Tiểu Nhã hay trốn nhất.

Mỗi lần tôi tìm nó, nó đều trốn trong đó lén chơi game.

Tôi định bước về phía tủ, thì bị cảnh sát hét lớn chặn lại: “Đứng lại! Cô định hủy chứng cứ sao?”

“Nó ở trong tủ quần áo!” Tôi gào lên điên cuồng. “Nó đang chơi game! Các anh mau xem đi!”

Đội trưởng đặc nhiệm nhíu mày: “Cô nói gì cơ?”

“Nó không hề bị bắt cóc! Nó đang trốn trong tủ livestream đấy!”

Tôi vừa dứt lời, mọi người đều nhìn tôi như nhìn một kẻ tâm thần.

“Người đàn bà này điên thật rồi.” Có người thì thầm.

“Vì thoát tội mà bịa chuyện đến mức này.”

“Ngay cả con gái cũng vu oan được, đúng là cầm thú.”

Nhưng đội trưởng đặc nhiệm vẫn ra hiệu cho cấp dưới kiểm tra.

Vài đặc nhiệm cầm súng tiến lại gần tủ quần áo.

Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa tủ, tim đập như muốn nổ tung.

Nếu lần này không chứng minh được, cuộc đời tôi coi như chấm hết.

“Cẩn thận.” Đội trưởng nhắc nhỏ.

Một cảnh sát từ từ mở cánh cửa tủ.

Trống rỗng.

Không có gì cả.

Hy vọng cuối cùng của tôi hoàn toàn sụp đổ.

“Thấy chưa?” Đội trưởng đặc nhiệm quay người lại, ánh mắt lạnh như băng.

“Con gái cô hoàn toàn không có ở đây!”

Người phụ nữ của hội phụ nữ càng thêm phẫn nộ: “Cô đến chút lương tâm cuối cùng cũng không còn nữa sao?”

Tôi ngồi bệt xuống đất, đầu óc trống rỗng.

Không thể nào. Nó chắc chắn đang ở đây.

Đột nhiên, tôi nghe thấy một âm thanh rất nhỏ.

Tí tách, tí tách.

Đó là tiếng bấm nút của máy chơi game.

Tôi lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)