Chương 1 - Mẹ Chồng Vắt Sữa Con Dâu
1.
“Giai Giai à, ăn nhiều chút đi con, dạo này ốm quá đấy.”
Mẹ chồng vừa gắp miếng cá vào bát tôi vừa nở nụ cười tươi rói.
Trời ạ, mặt trời chắc mọc đằng Tây mất rồi.
Một người bình thường nấu đồ ăn ngon đến mấy cũng phải giấu giếm như bà, hôm nay lại chủ động gắp thức ăn cho tôi?
Tôi chẳng thấy gì ngoài mùi âm mưu nồng nặc – kiểu chồn chúc Tết gà, chắc chắn không có gì tốt lành.
Chồng tôi ngồi bên vui vẻ tiếp lời:
“Vợ nhìn xem, mẹ đối xử với em tốt biết bao nhiêu.”
Tốt? Ha. Ha.
Nhìn vẻ mặt hớn hở của anh ta, tôi chỉ muốn tát cho một cái tỉnh mộng.
Người từng để tôi ăn mì gói suốt tháng ở cữ mà cũng dám mở miệng nói mẹ chồng tốt với tôi?
Tôi cười nhạt trong lòng nhưng mặt vẫn thản nhiên, đặt bát xuống rồi hỏi thẳng:
“Có chuyện gì thì nói đi.”
Thấy tôi phản ứng vậy, chồng tôi cười gượng một cái rồi lên tiếng:
“À… em trai anh sắp cưới vợ rồi, bên nhà gái yêu cầu phải có nhà mới chịu cưới.”
Tôi không thèm ngẩng đầu, cứ tiếp tục ăn cơm.
Chồng thấy tôi không đáp, hơi lúng túng rồi nói tiếp:
“Căn nhà bên đường Tín Giang vợ đâu có ở, hay là chuyển sang cho em trai anh đi, dù gì cũng là người trong nhà cả mà.”
Bên cạnh, mẹ chồng cười toe toét, không ngừng gật đầu tán thành.
Chồng tôi thấy bà như vậy lại càng đắc ý, chưa kịp đợi tôi trả lời đã dõng dạc ra lệnh:
“Mai em nghỉ làm một hôm, dẫn thằng Tường đi công chứng chuyển nhượng nhé?”
“À mà lệ phí chuyển nhượng để bọn anh lo, coi như là quà mừng cưới cho tụi nó.”
Anh ta nói chuyện mà mặt đầy vẻ tự hào, cứ như đang làm việc tốt lắm vậy.
Tôi suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Hóa ra là định nhắm tới căn nhà của tôi.
Tôi bảo rồi, vô duyên vô cớ bỗng nhiên tử tế, chắc chắn là có ý đồ.
Quà mừng cưới? Ha ha.
Đám cưới của em chồng nhà này, bố mẹ chồng đã qua mượn chúng tôi 100 triệu rồi, còn muốn tôi “tặng” thêm nhà?
Tôi thong thả gắp miếng cá lên, nhìn mẹ chồng mắt long lên vì đau xót, cho vào miệng nhai nhai, rồi chậm rãi nói:
“Ngủ mơ à?”
Hai người họ lập tức cứng đờ như tượng.
2.
Tôi và chồng quen nhau qua mai mối.
Lúc cưới, cả hai đều có nhà riêng.
Chỉ khác là, căn nhà của tôi là bố mẹ mua tặng, coi như của hồi môn.
Thời đó nhà còn rẻ, căn hộ ba phòng, 90 mét vuông, giá 600 triệu.
Khi giá nhà đỉnh điểm, căn này từng lên tới 4 tỷ, giờ giá có giảm cũng vẫn được tầm hơn 3 tỷ.
Còn căn của chồng tôi là tự anh ấy mua sau khi đi làm, không ai hỗ trợ.
Anh ấy bỏ ra 300 triệu đặt cọc, vay 500 triệu để mua căn hai phòng ngủ, diện tích 80 mét vuông.
Từ lúc cưới tới nay, hai vợ chồng sống ở nhà anh ấy.
Vì nhà anh gần ga tàu điện, lại tiện cả hai đứa đi làm.
Nhà của tôi thì đem cho thuê, mỗi tháng cũng kiếm được 5-6 triệu tiền cho thuê – không nhiều nhưng coi như khoản phụ thêm cho gia đình, cũng là đường lui bố mẹ chuẩn bị cho tôi.
Nào ngờ, nhà đó lại bị nhà chồng tôi dòm ngó.
Lúc cưới mẹ tôi đã dặn đi dặn lại, phải giữ kỹ nhà cửa, đừng để bị dụ.
Khi đó tôi còn chê mẹ thực dụng, nghĩ xấu cho người ta.
Bây giờ thì tôi chỉ muốn tát cho mình một cái.
Đúng là mẹ vẫn là mẹ, gừng càng già càng cay.
Người ta ăn muối nhiều hơn mình ăn cơm, không sai vào đâu được.
Giờ thì thấy chưa? Nhà của tôi chẳng phải đang bị nhà chồng nhắm tới còn gì.
….
3
Nhà chồng tôi có hai anh em trai, chồng tôi – Phạm Vĩ – là con cả, còn cậu em tên Phạm Cường, nhỏ hơn anh ta ba tuổi.
Bố mẹ chồng xưa nay vẫn bênh cậu em út ấy ra mặt.
Lúc tôi và Phạm Vĩ cưới nhau, họ viện lý do gia cảnh khó khăn, con út còn đang học đại học nên không giúp gì được, bắt chúng tôi phải “tự lực cánh sinh”.
Tiền sính lễ đưa đúng 11 triệu, nghe nói lấy vía “vạn lý chọn một”.
Còn “ngũ kim”? Không có đâu. Phạm Vĩ tự bỏ lương ra mua một cặp nhẫn vàng gọi là có lễ.
Thậm chí cả tiền chụp ảnh cưới cũng là hai đứa tự trả.
Nếu có gì gọi là “đóng góp” từ nhà chồng, thì chắc là cái đám cưới: tổ chức ở quê, mượn đất người ta dựng dàn bạt, mời khoảng chục mâm, thuê một ông đầu bếp quê nấu vài món ăn lấy lệ.
Mà tôi nghĩ chắc cũng chỉ để thu hồi tiền mừng, chứ chẳng phải thật lòng tổ chức.
Dù sao hôm đó, tiền mừng của bạn bè đồng nghiệp chồng tôi cũng bị mẹ chồng thu sạch, cộng lại cũng gần chục triệu.
Hồi ấy tôi không thèm chấp, mấy đồng lẻ, tôi chẳng để tâm.
Vả lại mới cưới, mặt mũi còn mỏng, nên cũng nhịn cho qua.
Vậy mà giờ nghe tin Phạm Cường sắp cưới, nhà gái đòi sính lễ hai trăm triệu, sáu món vàng, còn yêu cầu tặng xe mười mấy trăm triệu, đám cưới thì tổ chức trong nhà hàng hạng sang ở huyện lỵ.
Tôi thấy thế thì hơi quá thật rồi đấy. Thiên vị cũng vừa vừa thôi chứ?
Nhưng ông chồng ngốc của tôi lại không thấy thế.
Tôi than thở vài câu, anh ta đã gắt lên:
“Thôi em đừng tính toán nhỏ nhen như thế được không? Chuyện cưới xin của mình là chuyện 5 năm trước, giờ vật giá leo thang hết rồi, làm sao mà giống ngày xưa được?”
“Với lại con gái bây giờ ai chả đòi hỏi như thế. Em tưởng ai cũng đơn giản như thời của tụi mình chắc?”
Đơn giản cái đầu anh ấy!
Tôi bật lại ngay:
“Phạm Vĩ, anh bớt bày đặt làm thánh sống đi. Vật giá tăng gấp hai mươi lần à?”
“Năm đó lương anh 8 triệu, giờ 13 triệu, tăng được mỗi 5 triệu trong 5 năm, rồi anh định biện hộ kiểu gì?”
“Còn hồi đó, nhà em không đòi hỏi gì sao? Là ai khóc lóc bảo bố mẹ mình nghèo, cầu xin ba mẹ em đồng ý cưới?”
Lúc bàn đến chuyện cưới xin, ba mẹ tôi không hề ưng thuận.
Họ nhìn thấu kiểu nhà chồng keo kiệt, sau này chắc chắn lắm chuyện rắc rối.
Thế mà ông chồng cao mét tám của tôi, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc trước mặt ba mẹ tôi, nói là sẽ cố gắng cho tôi cuộc sống tốt, lải nhải đủ thứ lời hứa lèo.
Hồi đó tôi trẻ người non dạ, nhìn một gã đàn ông vì mình mà khóc, cứ tưởng là thật lòng, liền ra sức thuyết phục ba mẹ.
Ba mẹ tôi không nỡ ép quá, đành chiều theo ý con gái.
Bây giờ tôi nhắc lại cái chuyện mất mặt đó, mặt anh ta đỏ gay, cổ cứng đơ, cãi không lại nửa lời — bởi vì tôi nói đúng sự thật.
Tôi cũng chẳng muốn lớn tiếng làm gì.
Suy cho cùng, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Phạm Vĩ ngoài cái tật không tỉnh táo khi dính đến bố mẹ và em trai, thì ít ra cũng là người biết chăm con, không có tật xấu gì đặc biệt.
Tôi không định vì chuyện này mà khiến gia đình nhỏ của mình loạn cả lên.
Tôi nghĩ, cùng lắm xem như chồng tôi là trẻ mồ côi, không có bố mẹ.
Chúng tôi tự lo cho nhau, giữ chắc tiền bạc trong tay, sống đơn giản là được.
Ai ngờ, cuộc đời tát tôi một cái đau điếng.
Tôi không tham của nhà chồng, vậy mà chính họ lại tính toán với tôi…
Thậm chí còn định cướp luôn căn nhà bố mẹ tôi mua cho tôi trước hôn nhân!
Chẳng lẽ… là do tôi quá hiền nên họ ảo tưởng?
4
Lần này tôi không nhịn nữa.
Ai muốn làm gì thì làm!
Chồng tôi tưởng tôi vẫn như mọi lần, than thở vài câu rồi cũng xuôi theo ý anh ta.
Trước đó, khi bạn gái của Phạm Cường đưa ra hàng loạt yêu cầu kết hôn đòi mấy chục triệu, bố mẹ chồng tôi nào có tiền đâu?
Thế là lại dở bài cũ, đến trước mặt vợ chồng tôi khóc lóc than nghèo, Phạm Vĩ thì mềm lòng, nài nỉ tôi mấy ngày liền, cuối cùng tôi cho vay 100 triệu.
Anh ta tưởng lần này cũng như thế, cứ đeo bám vài hôm thì tôi sẽ gật đầu. Ai dè, tôi chẳng buồn nể mặt, chửi thẳng vào mặt:
“Anh mơ đi!”
Anh ta chết sững tại chỗ, mất mấy giây mới hoàn hồn, mặt đỏ gay, bật ra một câu:
“Vương Xuân Mai, em… em nói chuyện kiểu gì đấy, sao thô lỗ vậy hả?”
Tôi trừng mắt nhìn lại:
“Sao? Cả nhà các người đang nhăm nhe cướp nhà của tôi, mà còn dám lên giọng nói tôi thô lỗ à?”
Anh ta ấp úng:
“Này… sao lại gọi là cướp? Đừng nói nặng lời thế. Dù sao… cũng là người một nhà mà…”
Mẹ chồng đứng cạnh chen vào, giọng đầy cay độc:
“Người ta bảo chị dâu như mẹ, mà tôi thấy chị chẳng có tí dáng chị dâu nào cả.”
“Cả hai vợ chồng chị đều có nhà rồi, tích lũy nhiều nhà vậy để làm gì? Để đẻ trứng à? Tôi thấy nên cho thằng Cường một căn cưới vợ, nhà ai nấy ở, hợp lý còn gì, chứ giữ khư khư cũng chẳng để làm gì.”
“Thằng Cường” trong miệng bà ta chính là em trai chồng tôi – Phạm Cường, con trai cưng của bà.
Phạm Vĩ gật gù tiếp lời:
“Mẹ nói đúng đấy. Nhà thì chỉ cần một căn để ở là đủ. Quan trọng nhất là gia đình hòa thuận, chứ tiền với nhà với xe mấy thứ đấy không quan trọng. Em à, nếu em đồng ý đưa căn nhà đó cho em trai anh cưới vợ, họ nhất định sẽ rất biết ơn em đấy.”
Mẹ chồng lập tức tiếp lời:
“Phải đấy! Bây giờ em cho thì cả nhà còn nhớ ơn, chứ để đến lúc cãi nhau ầm ĩ rồi mới cho thì chẳng ai thèm cảm kích đâu.”
Tôi bật cười.
Hóa ra trong suy nghĩ của bà ta, tôi chỉ có hai lựa chọn: cho ngay lập tức hoặc cho sau khi gây sự – chứ không hề có quyền từ chối?
Chẳng lẽ là do tôi đã nhịn quá nhiều lần, khiến họ tự tin như vậy?
Xin lỗi, lần này thì không có chuyện đó nữa.
Tôi nhếch mép cười lạnh:
“Có những người ngoài miệng thì hô hào ‘gia đình hòa thuận là trên hết’, nhưng sau lưng thì tính toán chia bè kéo cánh. Tôi nói cho mà biết, muốn lấy nhà của tôi? Không có cửa đâu! Không cửa mà đến cái khe cửa sổ cũng không có!”
“Muốn nhà của tôi hả? Được thôi – mang tiền tới mua đi. 3 tỷ, bớt một đồng cũng không bán!
Sao? Không muốn bỏ tiền mà đòi ăn không?
Anh tưởng em trai anh dát vàng hay đính ngọc mà đòi lấy nhà tôi trị giá 3 tỷ?”
Tôi nói chẳng hề dễ nghe chút nào.
Gương mặt Phạm Vĩ cũng bắt đầu sầm xuống.
5
Thấy tôi kiên quyết không nhường, mẹ chồng đảo mắt một vòng, bèn đổi giọng:
“Được, tôi mua! Tôi cũng không muốn người ta nói tôi thiên vị. Tôi trả tiền mua nhà, vậy là công bằng chứ gì?”
“Nhưng này, đừng có mà hét giá 3 tỷ! Tôi biết rõ bố mẹ chị mua căn nhà đó hồi xưa chỉ có 600 triệu thôi nhé! Bây giờ chúng tôi trả đúng 600 triệu, coi như cũng tử tế lắm rồi! Chị đừng có được đà lấn tới!”
Tôi đúng là cạn lời với độ mặt dày của bà ta.
Căn nhà tôi giá thị trường hiện tại là 3 tỷ, bà ta chìa 600 triệu ra?
Cái kiểu tính toán này, đúng là cao tay đến mức chuông nhà thờ cũng phải ngả mũ.
Còn Phạm Vĩ, đứng bên cạnh cứ liên tục gật đầu, ra vẻ tôi mới là người quá quắt:
“Vợ à, thế này là được lắm rồi còn gì? Mẹ anh đã nhường tới mức đó rồi, em còn muốn gì nữa? Đừng có được nước làm tới!”
Tôi đáp ngay:
“Vậy anh đưa tôi 550 triệu, căn nhà đứng tên anh để lại cho ba mẹ tôi nhé?”
“Anh đặt cọc 300 triệu, phần còn lại là vay 500 triệu – mà là vợ chồng cùng trả sau khi cưới. Vậy thì mỗi người góp 250 triệu. Tôi trả anh 550 triệu, anh sang tên nhà cho bố mẹ tôi, sao nào?”
Mẹ chồng gắt lên:
“Không được! Căn nhà đó của con trai tôi, bây giờ ít nhất cũng phải 3 tỷ! Mà sao lại sang tên cho bố mẹ chị? Đó là nhà của con tôi!”
Tôi mỉm cười, giọng nhẹ mà cắt bén:
“Ồ, bà cũng biết tính à? Biết nhà không thể bán theo giá cũ à? Tôi cứ tưởng bà đầu óc không biết đếm chứ! Bà tính toán kỹ vậy, chắc cả châu Phi nghe thấy tiếng gõ bàn tính nhà bà luôn rồi.”
Phạm Vĩ mặt đỏ như gấc chín.
Nhưng không phản bác được lời nào.