Rời khỏi bệnh viện, ánh mắt tôi cứ không ngừng lướt qua bụng mình và bụng của mẹ chồng.
Thật đúng là chuyện lạ đời, vậy mà lại có cảnh mẹ chồng và con dâu cùng lúc mang thai.
Mẹ chồng vui vẻ nắm lấy tay tôi, tháo chiếc vòng vàng trên tay bà rồi đeo vào cổ tay tôi.
“Dù con cũng mang thai, nhưng con mang trong bụng là cháu đích tôn nhà họ Hứa.”
“Từ giờ nó sẽ là bảo bối của cả nhà ta.”
Tôi ngại ngùng cúi đầu khẽ nói cảm ơn.
Dù gì kết hôn đã một năm, lại ở riêng, tôi và mẹ chồng cũng ít khi qua lại.
Đang lúc tôi còn ngập tràn trong niềm vui bất ngờ này thì chồng tôi – Hứa Nghị – chuyển tiền bảo tôi mua chút đồ mình thích, anh về sẽ đích thân xuống bếp nấu ăn.
Tôi vui vẻ bấm nhận tiền, hoàn toàn không nhận ra gương mặt mẹ chồng thoáng chốc đã tối sầm lại.
Tôi khoác tay mẹ chồng đi chợ, vừa đi vừa hỏi bà muốn ăn gì.
Thế nhưng bà chỉ lạnh lùng im lặng, chẳng đáp lời.
Không còn cách nào khác, tôi tự ghé quầy hải sản mua cua – món tôi đã thích từ trước khi mang thai.
Bình luận