Chương 8 - Mẹ Chồng Trà Xanh Và Linh Hồn Đối Đầu
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi hét lên cầu cứu.
Nhưng đáp lại chỉ là tiếng vang trống rỗng và tiếng gió rít qua tầng hoang lạnh.
“Bốp!” Một cái tát giáng thẳng vào mặt, mùi máu tanh tràn ngập khoang miệng.
“Còn dám la nữa à? Có la rách cổ họng cũng không ai đến cứu mày đâu!”
Tôi tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại — thì đúng lúc ấy, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
“Giơ tay lên! Các người đã bị bao vây!”
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy một nhóm cảnh sát mặc đồng phục đứng chắn trước mặt. Phía sau họ — là Lục Kế Minh.
Anh ta cởi áo khoác, phủ lên người tôi.
Rồi ôm chầm lấy tôi, hoảng hốt kiểm tra khắp người:
“Nhuyễn Nhuyễn, em không sao chứ? Anh sợ chết khiếp…”
Tôi hỏi:
“Sao anh lại gọi cho em? Sao anh biết em gặp chuyện?”
Anh ta gãi đầu, nói:
“Anh đang ngủ thì mơ thấy mẹ… bà ấy cứ nói em xảy ra chuyện, nhưng lại nói không rõ.”
“Em nhắc đến quán Lư Ký trong điện thoại… anh thấy không ổn. May mà trước đây mình có bật định vị chung, nên mới lần ra được chỗ này.”
Thì ra… là Dương Mỹ Cát đã cứu tôi.
Nhưng… giờ bà ấy đang ở đâu?
Hai kẻ đó bị cảnh sát bắt giữ, sợ quá nên khai hết mọi chuyện.
Chúng khai rằng Thẩm Thiến đã cung cấp thông tin về tôi, sai chúng đến uy hiếp tôi.
Toàn bộ sự thật, Lục Kế Minh nghe không sót một chữ.
Anh ta hối hận xin lỗi tôi, nói bản thân đúng là mù mắt.
Sau khi mọi người rời đi, Lục Kế Minh đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra.
Kết quả đều bình thường, em bé trong bụng cũng phát triển khỏe mạnh.
Anh ta đi lấy xe.
Trong bệnh viện yên tĩnh, tôi nhìn quanh rồi khẽ gọi:
“Mỹ Cát… cô Dương… dì Dương… cô đang ở đâu vậy?”
“Cháu ổn rồi… cô mau ra đi…”
Không có hồi âm.
Tôi bắt đầu lo lắng. Vừa rồi để cứu tôi, bà ấy đã đi vào giấc mơ của Lục Kế Minh… liệu có xảy ra chuyện gì không?
Liệu bà ấy có còn xuất hiện nữa không? Có thể đi đầu thai được không?
Tôi lo đến phát điên — thì nghe thấy một giọng nói yếu ớt vang lên:
“Nhuyễn Nhuyễn… cô ở đây.”
Tôi ngoảnh lại, thấy bóng dáng Dương Mỹ Cát gần như trong suốt.
“Cái thằng ngốc nhà dì… cuối cùng cũng không đến nỗi tệ, biết đi tìm con…”
Bà ấy nói ngắt quãng:
“Dì không phải nói giúp nó đâu… chỉ là lúc đó… dì không nghĩ ra ai hiểu con hơn, nên đành phải đi vào giấc mơ của nó.”
Tôi lo lắng hỏi:
“Còn dì thì sao? dì có sao không? Có thể trở lại như trước không?”
Bà ấy cười lắc đầu, giọng yếu dần:
“dì chết một lần rồi, còn có thể ‘khỏe’ lại kiểu gì nữa? Chỉ cần con không sao… là dì yên tâm.”
“Từ giờ… dì không thể ở bên con nữa. con phải tự chăm sóc mình thật tốt… rồi chăm sóc cả cháu ngoại của dì nữa.”
“Có con bảo vệ nó… dì yên tâm lắm rồi…”
Khi nói, bóng dáng của bà ấy càng lúc càng mờ đi.
Nước mắt tôi tuôn không kịp ngăn:
“Đừng đi mà… ở lại với con thêm chút nữa… chờ con sinh ra… để nó còn gọi dì một tiếng ‘bà ngoại’…”
Bà ấy cố gắng giơ tay lên, muốn lau nước mắt cho tôi:
“Đừng khóc… dì sẽ luôn ở trên trời… dõi theo hai mẹ con con… bình an…”
Dương Mỹ Cát… biến mất.
Tôi quỳ sụp xuống đất, bật khóc thành tiếng:
“Mẹ ơi…”
Sau này, Lục Tư Nguyên và Thẩm Thiến lại ly hôn.
Thẩm Thiến cùng chồng cũ và con trai bị bắt giam.
Bà ta dù có khóc lóc, giả vờ yếu đuối thế nào… cũng vô dụng.
Tôi tiếp tục vùi đầu vào công việc. Lục Kế Minh trở thành tài xế riêng của tôi.
Sáng đưa tôi đi làm, tối đưa về nhà, bữa ăn cũng mang tận tay.
Tôi không từ chối — dù gì anh ta cũng là cha của đứa bé, cũng nên làm chút gì đó.
Còn về tương lai của chúng tôi… thì phải xem anh ta thể hiện thế nào.
【Toàn văn hoàn】