Chương 7 - Mẹ Chồng Tôi Chê Cả Vàng Thật
Vương Phương giữ Hứa Bân đang nổi giận lại, dè dặt hỏi tôi:
“Sơ Sơ, chuyện này mẹ sai, nhưng dù sao hai đứa cũng là vợ chồng một ngày, ân nghĩa trăm ngày, căn nhà này nếu con định bán thì để Hứa Bân mua lại, chúng ta trả đủ tiền.”
Đúng là tính toán khôn khéo.
Ly hôn xong, mua lại căn nhà của tôi, đợi đến khi giải tỏa thì anh ta có thể độc chiếm tiền đền bù.
Tiếc rằng tin tức này là anh họ tôi bảo người trong công ty tiết lộ cho anh ta.
Thực ra nơi sắp giải tỏa đâu phải căn nhà này.
Tôi không thể vội vàng đồng ý.
“Căn nhà này ít nhất tôi có thể bán được hai triệu bốn trăm nghìn, tôi không muốn bán rẻ cho hai người.”
“Hơn nữa, tại sao các người nhất định phải có được căn nhà này?”
Vương Phương đảo mắt, nghiến răng nói:
“Dù sao cũng từng sống ở đây, chúng tôi không nỡ.”
“Chỉ cần con đồng ý bán nhà cho chúng tôi, mẹ có thể trả hai triệu năm trăm nghìn.”
Vương Phương gồng mình chịu đau, chỉ vì món tiền đền bù.
Huống hồ, dù căn nhà không được giải tỏa, nhìn tình hình hiện tại cũng có tiềm năng tăng giá.
Tôi nghĩ ngợi một chút:
“Đợi lấy được giấy chứng nhận ly hôn, tôi sẽ đồng ý bán cho các người.”
11
Ba mươi ngày sau, tôi thuận lợi lấy được giấy chứng nhận ly hôn và làm theo cam kết bán nhà cho Hứa Bân.
Nghe nói Vương Phương đã lấy tiền sính lễ của con gái ra, lại vay thêm năm mươi vạn từ con rể, cộng với năm mươi vạn của Hứa Bân, và vay thêm khắp nơi, mới gom đủ hai trăm năm mươi vạn.
Nhưng chuyện này chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa, tôi cầm số tiền này đi mua một căn hộ cũ nát trong khu phố cũ, nơi thật sự sắp bị giải tỏa.
Hứa Bân nghe xong còn cười nhạo tôi ngốc nghếch:
“Liễu Sơ Sơ, em ly hôn với tôi rồi sao lại càng ngu ngốc, mua cái nhà cũ nát đó chỉ tổ lỗ vốn.”
Nhà tân hôn được sang tên cho Vương Phương, bà ta định bụng sau này tiền đền bù giải tỏa sẽ giữ lại một phần, phần còn lại chia cho con trai và con gái.
Nhưng mãi không thấy chính quyền ra thông báo giải tỏa, ngược lại, căn hộ cũ nát tôi mua mới được thông báo chuẩn bị giải tỏa.
Nhà họ Hứa lúc này mới tá hỏa.
Con rể của Vương Phương dắt Hứa Phán đến tận cửa, lôi kéo như dắt chó.
“Con mụ già chết tiệt, suốt ngày xúi con gái bà vòi tiền tôi, giờ thì hay rồi, chẳng có cái khỉ gì là tiền đền bù.”
“Nghe nói giờ nhà cửa khó bán, các người ngu ngốc còn vung tiền mua nhà.”
“Mau bán nhà, trả tiền cho tôi, nếu không tôi đánh chết con gái bà!”
Hứa Phán mặt mũi bầm tím, khóc lóc không thành tiếng:
“Mẹ, anh, hai người thật sự hại chết con rồi.”
“Mau đưa tiền cho anh ấy đi, không thì anh ấy thật sự sẽ đánh chết con mất.”
Vương Phương xót con, khuyên cô ly hôn:
“Con ly hôn đi, hắn sẽ không có tư cách đánh con nữa.”
Hứa Phán không đồng ý:
“Mẹ có kiểu làm mẹ thế à? Xúi con trai ly hôn rồi lại xúi con gái ly hôn.”
Nghe thấy Vương Phương định bảo con gái ly hôn, con rể lập tức tát thẳng vào mặt bà ta.
“Con mụ già thối tha, độc ác, không trả tiền thì tôi ngày nào cũng đánh con gái bà!”
Hứa Bân định xông lên giúp mẹ, nhưng lại không dám chọc vào em rể.
Những người bà con từng cho vay tiền kéo đến đòi nợ, Vương Phương đành phải bán nhà để trả nợ.
Nhưng giá trị thực tế của căn nhà tân hôn hiện giờ chưa tới hai trăm vạn.
Cuối cùng vẫn thiếu tám mươi vạn.
May mà Hứa Bân sắp được thăng chức, đến lúc đó với mức lương năm của anh ta, trả nợ cũng không khó.
Nhưng trò chơi này với tôi đã đủ rồi.