Chương 5 - Mẹ Chồng Tìm Kiếm Lãnh Thổ
Tôi bước ra khỏi cửa.
Trong thang máy, tôi nhắn tin cho bạn thân:
“Trương Doanh, căn hộ trống của cậu, cho tớ ở nhờ vài hôm được không?”
“Tất nhiên rồi. Có chuyện gì vậy?”
“Tớ chuẩn bị dọn ra ngoài.”
“Hả?! Có chuyện gì vậy?”
Tôi tựa vào tường thang máy, hít sâu một hơi.
“Nói ra thì dài. Nhưng có một điều tớ đã nghĩ thông rồi.”
“Điều gì?”
“Cuộc hôn nhân này, tớ không cần nữa.”
5
Tôi tạm thời chuyển đến nhà Trương Doanh ở.
“Cậu thật sự suy nghĩ kỹ rồi chứ?” – Trương Doanh đưa cho tôi một ly nước ấm.
“Suy nghĩ kỹ rồi.”
“Mới cưới 100 ngày đã ly hôn, có phải… quá nhanh không?”
“Không phải quá nhanh.” – tôi nắm lấy ly nước – “Là vì mình tỉnh ra quá muộn.”
Trương Doanh thở dài: “Mình đã nói với cậu từ sớm rồi, Trần Hạo là dạng đàn ông bám váy mẹ, cậu không tin.”
Tôi cười khổ.
Đúng vậy, lúc còn yêu nhau cô ấy đã cảnh báo tôi.
Lúc đó Trần Hạo ngày nào cũng mang đồ ăn sáng đến cho tôi, cuối tuần thì dắt đi dạo phố, chuyện gì cũng nói: “Để anh hỏi mẹ một tiếng.”
Tôi tưởng anh ấy hiếu thảo.
Không ngờ là nhu nhược.
“Thế cậu định làm gì tiếp?” – Trương Doanh hỏi.
“Trước mắt nghỉ ngơi vài ngày cho bình tĩnh lại.” – tôi nói – “Rồi… chuẩn bị ly hôn.”
“Còn chuyện căn nhà thì sao?”
“Luật sư bảo rồi, tiền đặt cọc và sửa nhà là tiền riêng trước hôn nhân của mình, có chứng từ đầy đủ. Khi ly hôn có thể yêu cầu phân chia hợp lý.”
“Vậy thì tốt.” – Trương Doanh vỗ vai tôi – “Thanh Thanh, đừng sợ. Cùng lắm làm lại từ đầu.”
Làm lại từ đầu.
Tôi khẽ cười.
Hai mươi tám tuổi, kết hôn được 100 ngày đã ly hôn.
Nói không buồn là nói dối.
Nhưng nói hối hận… thì cũng không.
Mấy ngày nay, Trần Hạo gọi cho tôi vô số lần, nhắn cũng vô số tin.
“Thanh Thanh, em đang ở đâu? Về đi mà.”
“Thanh Thanh, mẹ anh không có ý đó đâu.”
“Thanh Thanh, mình nói chuyện tử tế được không?”
“Thanh Thanh, đừng nóng giận mà…”
Tôi không trả lời tin nhắn nào.
Đến ngày thứ ba, điện thoại của Trần Hạo lại gọi đến.
Tôi nghe máy.
“A lô.”
“Thanh Thanh! Cuối cùng em cũng nghe máy rồi!” – giọng anh ta kích động – “Em ở đâu? Anh đến đón em!”
“Không cần đâu.” – tôi nói – “Có gì cứ nói qua điện thoại.”
“Thanh Thanh, em về nhà đi. Mẹ anh nói rồi, không thêm tên thì thôi, bà không ép nữa.”
“Vậy bà khi nào chuyển đi?”
“…Gì cơ?”
“Tôi hỏi, khi nào mẹ anh chuyển đi?”
Trần Hạo im lặng.
“Bà… bà không định chuyển đi. Bà nói muốn sống cùng chúng ta.”
Tôi bật cười.
“Trần Hạo, anh bảo tôi quay về, sống chung với mẹ anh?”
“Thanh Thanh, mẹ anh tính vậy đó… Em nhịn chút là được mà…”
“Nhịn chút?” – tôi cắt ngang – “Trần Hạo, tôi hỏi anh, lúc cưới anh hứa với tôi những gì?”
“Anh…”
“Anh nói mẹ anh sẽ không đến ở. Anh nói chuyện của chúng ta chúng ta quyết. Anh nói sẽ bảo vệ tôi. Một trăm ngày trôi qua Trần Hạo, anh không làm được điều nào cả.”
“Anh… anh cũng khó xử mà…”
“Khó xử?” – tôi cười lạnh – “Anh thấy khó xử? Tôi bỏ 300 ngàn đặt cọc, 80 ngàn sửa nhà, trả góp hàng tháng. Vậy mà vẫn phải bị mẹ anh bắt nạt? Anh khó xử chỗ nào?”
“Thanh Thanh, em đừng nhắc tới tiền nữa được không? Nghe nó… tổn thương tình cảm lắm…”
“Tổn thương tình cảm?” – giọng tôi cũng cao lên – “Tiền tôi vất vả làm ra, mua căn nhà, để mẹ anh đến ở, ném đồ của tôi, mắng tôi, bắt tôi trả tiền ăn. Giờ anh nói với tôi là tổn thương tình cảm?”
Đầu dây bên kia im lặng.
“Thanh Thanh, rốt cuộc em muốn thế nào?”
“Tôi chỉ muốn một điều rất đơn giản.” – tôi hít một hơi thật sâu – “Mẹ anh dọn ra ngoài. Hoặc, chúng ta ly hôn.”
“Cái gì?!”
“Một trong hai, Trần Hạo.”
“Thanh Thanh, sao em… tuyệt tình vậy?”
“Là anh ép tôi.” – tôi nói – “Tôi cho anh ba ngày để suy nghĩ.”
Tôi cúp máy.
Trương Doanh ngồi cạnh nhìn tôi, giơ ngón tay cái.
“Thanh Thanh, mình nể cậu thật đấy.”
Tôi khẽ cười, có chút đắng.
“Mình chỉ là… không muốn tiếp tục uất ức chính mình nữa thôi.”
6
Ngày thứ ba, Trần Hạo không trả lời tôi.
Ngày thứ tư, tôi nhận được một cuộc gọi.
Không phải từ Trần Hạo, mà là từ mẹ chồng.
“Tô Thanh Thanh, cô mau quay về cho tôi!”
Tôi cầm điện thoại, khẽ nhếch môi.
“Có chuyện gì thì nói qua điện thoại.”
“Nói qua điện thoại? Cô có thái độ gì đấy? Tôi là mẹ chồng cô đấy!”
“Tôi biết bà là mẹ chồng tôi.” – tôi đáp – “Nhưng muốn tôi quay về, bà phải cho tôi một lý do.”
“Lý do?” – giọng bà ta càng lúc càng sắc – “Cô bỏ đi ba ngày rồi, còn ra thể thống gì? Hàng xóm đang bàn tán khắp nơi! Cô khiến nhà họ Trần mất hết mặt mũi!”
Khiến nhà họ Trần mất mặt.
Tôi bật cười.