Chương 1 - Mẹ Chồng Thích Lấy Đồ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mẹ chồng tôi luôn thích lấy đồ của tôi đem đi cho người khác.

Hơn nữa, những món bà ấy lấy ngày càng đắt tiền.

Tôi từng nhắc đến chuyện này với chồng, kết quả lại bị anh ấy nói là nhỏ nhen.

Anh còn bảo: “Vì giữ hòa khí mẹ chồng – nàng dâu, chút đồ đó có đáng gì đâu?”

Được thôi, chuyện không xảy ra với mình thì sao mà hiểu được đúng không?

Vậy thì tôi sẽ để anh tự mình cảm nhận thử.

1

Tôi đã hạ quyết tâm phải nói chuyện nghiêm túc với chồng về việc mẹ chồng cứ lấy đồ của tôi đem cho người khác.

Bởi vì mới nãy thôi, tôi phát hiện hũ kem dưỡng mà anh trai tặng tôi đã biến mất — lọ 60ml, hơn ba triệu!

Tôi vội vàng lục tung cả nhà mà vẫn không thấy.

Tôi liền đi hỏi mẹ chồng, bà nói:

“À, hôm nay em gái Lạc Tùng có qua chơi với mẹ một lát, sau đó thấy chỗ con có hũ kem gần như không dùng đến, mẹ bèn bảo nó cầm đi rồi, để đó cũng chỉ uổng phí thôi mà.”

Đầu tôi như ong ong cả lên:

“Mẹ, cái đó không phải là không dùng đến, mà là con tiếc không dám dùng. Một lọ hơn ba triệu, mỗi lần con chỉ dám dùng một chút xíu thôi, vậy mà mẹ lại đem cho người khác rồi?”

Mẹ chồng trừng mắt nhìn tôi:

“Thì sao chứ? Con với Lạc Tùng đều đi làm có thu nhập, mua lại là được thôi. Em nó mới tốt nghiệp đại học, còn chưa đi làm, con cho nó một ít đồ thì sao nào! Trong tay có tiền thì nên nghĩ tới họ hàng thân thích, để ai cũng sống tốt một chút mới là điều nên làm, đừng có keo kiệt như vậy.”

“Nhưng đó là món quà sinh nhật anh trai con tặng, đến con còn không nỡ mua nữa là.”

“Vậy thì bảo anh con có tiền thì tặng lại cho con cái khác đi.”

Nói xong, bà thẳng tay quăng cái tạp dề, rồi bỏ ra ngoài.

Tôi tức đến phát đau đầu. Đây đâu phải lần đầu bà lấy đồ tôi đem cho người khác.

Từ những món nhỏ như móng tay giả, đến những thứ lớn như đồ điện gia dụng, rất nhiều món tôi từng mua đều bị bà lén lấy đem biếu xén, viện lý do là để duy trì mối quan hệ họ hàng.

Nhưng trong mắt tôi, đó chỉ là bà đang mượn đồ của tôi để lấy lòng người khác, khiến người ta nghĩ bà rộng rãi, giỏi giang.

Lần trước là cái lò vi sóng — quà tặng trong tiệc tất niên của công ty tôi. Tôi còn chưa kịp mở hộp thì bà đã đem biếu cho bác của Lạc Tùng rồi.

Lò vi sóng ở nhà tôi đã dùng ba năm, lần này tôi tính thay cái mới, vậy mà bà đem cho người ta mất rồi.

Tôi tức giận, cãi nhau với bà một trận, thì bà bảo: “Ở nhà còn dùng được thì dùng tiếp đi, đừng nhỏ nhen như thế.”

Buổi tối tôi kể lại với chồng, anh chỉ nói:

“Dù sao cũng là công ty tặng mà, cho rồi thì thôi, đừng suy nghĩ nhiều. Mẹ chỉ hơi sĩ diện một chút thôi mà. Đừng để bụng ha.”

Tôi giận mấy hôm rồi cũng cho qua…

Sau này tôi phát hiện, mẹ chồng lấy đồ của tôi ngày càng nhiều, mà giá trị cũng càng lúc càng cao. Giờ đến cả lọ kem dưỡng hơn ba triệu bà cũng tùy tiện mang cho người khác.

Đã vậy còn mặt dày nói với tôi rằng: “Anh con có tiền thì bảo anh con mua cho cái khác.”

Tôi tức đến mức đau cả đầu.

Nghĩ lại những món như móng tay giả, ấm đun nước, lò vi sóng, lò nướng, vali hành lý…

Càng nghĩ càng thấy không đáng, những thứ đó toàn là đồ mới, tôi còn chưa kịp dùng đến.

2

Lạc Tùng về nhà, sắc mặt không được tốt cho lắm.

Tôi còn chưa kịp nói gì, anh đã lên tiếng trước:

“Em lại chọc mẹ giận à?”

Tôi nghẹn cả một bụng tức nơi ngực.

“Gì mà em chọc bà giận? Là bà chọc em giận thì có. Bà lấy lọ kem dưỡng da anh trai tặng em đem cho người khác rồi, cái lọ đó hơn ba triệu!”

Lạc Tùng chỉ nhíu mày một chút, hình như cũng cân nhắc rồi mới mở miệng:

“Dù sao cũng là anh trai em tặng, em đâu có bỏ tiền ra mua, bà cho thì cho thôi mà.”

Tôi nhìn người chồng mà mỗi lần có chuyện là lại đứng về phía mẹ mình, trong lòng thất vọng hoàn toàn.

“Vậy ý anh là… chuyện này là lỗi của ai?” Tôi bình tĩnh hỏi.

Anh ta cười, đưa tay ôm tôi:

“Em cũng biết tính mẹ rồi đấy, phải dỗ dành chứ, như con nít ấy. Em đừng so đo với mẹ, nhường nhịn bà chút đi.”

Tôi đá một cú vào chân anh ta:

“Cút! Tôi hai mấy tuổi đầu phải nhường một bà năm mươi? Nói cái quái gì vậy! Tối nay ra phòng sách mà ngủ đi.”

Tôi giận đến mức sập cửa lại, nhốt anh ta ở bên ngoài.

Tôi thật sự không hiểu nổi sao chồng mình lại trở nên như vậy. Mỗi lần xảy ra chuyện, anh chưa từng đứng về phía tôi, chỉ biết làm hòa cho có, khiến mẹ anh ta càng ngày càng quá quắt.

Rõ ràng lúc trước anh ấy từng đối xử rất tốt với tôi.

Nhưng kể từ nửa năm trước, khi anh viện cớ muốn tôi đỡ vất vả, đưa mẹ anh tới đây chăm lo cơm nước sinh hoạt, mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Trong ngôi nhà này, tôi dần trở thành người ngoài, còn hai mẹ con họ thì sống yên vui thoải mái.

Tôi đã nhìn rõ rồi — mấy lời ngọt ngào của đàn ông, toàn là bịp bợm. Cái gì mà “em luôn là người quan trọng nhất”, toàn là nói suông. Rõ ràng là cái gì cũng đặt mẹ lên hàng đầu, bắt tôi phải nhẫn nhịn tất cả.

Nhưng mà, sáu tháng qua những ấm ức cần chịu tôi cũng chịu rồi, giờ tôi không muốn nhịn nữa. Ngực tôi cũng là ngực, tôi không thể để hai mẹ con họ bắt nạt mãi như vậy được.

Tôi gọi điện cho chị dâu của Lạc Tùng.

“Tối mai chị dâu với Tiểu Việt qua nhà em chơi nha, chị không bảo lần trước sẽ dẫn thằng bé tới chơi sao? Mai tới ăn cơm đi, em nấu vài món ngon cho hai người.”

Chị dâu Lạc Tùng cười vui vẻ: “Được chứ, không thành vấn đề!”

Tôi cười rồi cúp máy. Ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày khiến tôi hả dạ.

3

Tan làm ngày hôm sau, tôi về nhà rồi đi thẳng vào phòng làm việc.

Tôi lấy chiếc bút máy mà Lạc Tùng quý nhất, để xuống một ngăn tủ hơi thấp.

Tiểu Việt năm nay cũng cao gần mét sáu rồi, với tầm mắt đó là vừa đủ để nhìn thấy ngay.

Lạc Tùng phải tăng ca, chắc về rất muộn.

Mẹ chồng tôi đã lâu không nấu cơm, nên tôi đành tự tay làm một bữa tối thật đầy đủ, rồi đợi chị dâu tới.

“Ái chà, chị dâu dạo này lại càng xinh đẹp rồi đấy.”

Tôi khen một câu, khiến chị dâu – Giang Chi – cười tít mắt, quay lại khen tôi gầy đi trông thấy.{Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn}

Mẹ chồng ngồi bên cạnh cười ha hả, ôm lấy Tiểu Việt: “Để bà xem xem cháu trai lớn của bà nào, lại đẹp trai ra rồi.”

Ăn cơm xong, tôi với chị dâu chuẩn bị đi rửa chén.

“Tiểu Việt, con vào phòng sách chơi nhé, lần trước cô có mua vài quyển sách đặt ở trên bàn đó, xem con có thích không.”

Tiểu Việt vui vẻ đáp: “Dạ, cảm ơn cô ạ!”

Tôi mỉm cười xoa đầu thằng bé.

Mẹ chồng cũng cười tươi, nắm tay Tiểu Việt: “Đi nào, bà dẫn con đi. Có cuốn nào thích thì bà cho luôn.”

Tôi mỉm cười nhìn hai bà cháu vào phòng sách, rồi thong thả đi rửa chén.

Quả nhiên, khi tôi rửa xong bước ra, thì thấy Tiểu Việt đang ôm chiếc hộp đựng bút máy, nhìn chăm chú với vẻ mặt vô cùng thích thú.

Tôi ngồi xuống cạnh thằng bé: “Tiểu Việt thích cây bút này à?”

Tiểu Việt gật đầu: “Cô ơi, cô nhìn xem, cái bút này đẹp quá, còn có hình con rồng nữa, con thích rồng nhất luôn!”

Tôi mỉm cười, thấy mẹ chồng đang đi tới, liền nhẹ nhàng cầm lại hộp bút từ tay Tiểu Việt.

“Cây bút này là của chú con, rất quan trọng với chú ấy. Mình chờ chú về, hỏi ý chú trước nhé. Nếu chú đồng ý thì tặng con, được không nào?”

Trên gương mặt Tiểu Việt hiện rõ vẻ thất vọng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Mẹ chồng tôi lập tức sấn tới, giật lại chiếc hộp rồi nhét vào tay Tiểu Việt.

“Mấy người giờ đâu còn ai dùng bút máy nữa, giữ lại làm gì? Chật nhà! Tiểu Việt hiếm khi thích cái gì, tặng nó thì đã sao?”

Tôi tỏ vẻ khó xử: “Mẹ à, bút này là của Lạc Tùng, mình cũng nên hỏi qua ý anh ấy chứ?”

Mẹ chồng chống nạnh cười khẩy: “Hỏi gì mà hỏi, hôm qua nó còn nói rồi đấy – đồ trong nhà này, mẹ muốn cho ai thì cho! Nhà mình đâu có thiếu tiền, thích thì mua cái mới!”

Tôi tức đến run người – thì ra Lạc Tùng lại nói như vậy với mẹ mình.

Được lắm, tôi đúng là còn quá nhân từ.

“Được được được, mẹ nói sao thì vậy. Mẹ nói cho thì cứ cho, con không ngăn nữa.”

“Chứ sao, cháu đích tôn của tôi mà! Cháu thích cái gì, bà nội cho cái đó!”

Tối mười giờ, Lạc Tùng mới đi tiệc tùng về, người nồng nặc mùi rượu, khiến tôi ngửi mà muốn buồn nôn.

Anh ta quả thật rất tự giác mà đi thẳng vào phòng làm việc. Tôi đi theo vào, nói:

“Chồng à, mẹ lại lấy đồ trong nhà mình đem cho người khác nữa rồi.”

Lạc Tùng cầm ngay quyển sách trên bàn ném xuống chân tôi, giận dữ:

“Hôm nay anh đã rất mệt rồi, em đừng nói mấy chuyện này nữa được không? Em có hiểu nhẫn nhịn là gì không? Ngày nào cũng mang mấy chuyện vặt vãnh ra làm phiền anh. Anh ra ngoài cật lực kiếm tiền cho em, về nhà lại phải nghe em càm ràm, em có phiền quá không hả?”

Lạc Tùng lần này mượn hơi men để nói hết những lời trong lòng.

Tôi gật đầu:

“Được rồi, em không phiền anh nữa, anh nghỉ ngơi đi.”

Bước ra khỏi phòng làm việc, suýt nữa tôi đã cười thành tiếng — nếu anh biết cái bút máy anh mua với giá mười triệu đã bị mẹ anh đem cho người ta rồi, không biết anh còn nói được tôi “phiền” nữa không?

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)