Chương 6 - Mẹ Chồng Thích Khoe Khoang
Quay lại chương 1 :
Chẳng cần tôi mở miệng, Trương Trạch Phong đã lao ra ngoài như tên bắn.
Cửa vừa mở, mẹ chồng tôi giật bắn người.
“Con… con làm gì thế?”
“Mẹ, mẹ nghe thấy gì rồi?”
“Mẹ đâu có nghe gì đâu, con đừng làm quá lên.” – mẹ chồng tránh ánh mắt, vẻ chột dạ lộ rõ trên mặt.
Thấy biểu hiện của bà như thế, Trương Trạch Phong cũng hiểu là bà đã nghe hết.
Anh chỉ biết lắc đầu đầy bất lực.
“Mẹ, bất kể là mẹ nghe thấy thật hay đang giả vờ, những lời ban nãy con nói với Vãn Quân, mẹ tuyệt đối không được mang ra ngoài nói, nếu không thì con mất việc thật đấy.”
“Mẹ hiểu rồi, mẹ đảm bảo không nói linh tinh đâu.” – mẹ chồng còn đưa tay bịt miệng cam đoan.
Tôi chỉ thấy đầu đau như búa bổ.
Chỉ mong chuyện lần trước là một bài học đủ lớn cho bà.
Lần này tốt nhất bà đừng dám mở miệng nữa.
10
Lần này mẹ chồng quả thật không đi ra ngoài nói bậy nữa.
Trương Trạch Phong cũng đã được đi làm trở lại, hơn nữa tháng sau còn được thăng chức làm trưởng phòng.
Lương tăng từ mười ba nghìn lên hai mươi mốt nghìn.
Vì vậy, Trương Trạch Phong định làm một bữa cơm tại nhà, mời Tổng Giám đốc Ngô – người đã giúp đỡ anh trong lần này – tới ăn một bữa.
Mẹ chồng tôi sáng sớm đã ra chợ mua rất nhiều thức ăn, còn có cả hải sản, bày biện hẳn một mâm đầy.
Sau khi nấu xong, mẹ chồng còn rất “tâm lý”, nói là sợ bản thân lỡ miệng làm mất mặt con trai nên quyết định ra ngoài một lúc.
Tôi nhìn sắc mặt Trương Trạch Phong, biết ngay anh lại bắt đầu thấy áy náy vì mẹ rồi.
Bữa cơm diễn ra không lâu.
Tầm bảy, tám giờ là kết thúc.
Tôi và Trương Trạch Phong tiễn Tổng Giám đốc Ngô xuống dưới, vừa ra đến sân là đã thấy mẹ chồng đang đứng với một đám người, mắt nhìn chằm chằm về phía này.
Trực giác mách bảo tôi, chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.
Tôi vội vòng ra phía sau, muốn xem thử mẹ chồng đang nói gì.
Vừa đến gần, nghe thấy lời bà đang nói mà tôi chết sững.
“Thấy không, đó là sếp của con trai tôi đấy, là giám đốc công ty. Con tôi lần này đã tặng cho ông ấy không ít quà nên mới được làm trưởng phòng đó!”
“Cho nên, đừng tưởng lần trước tôi nói mấy lời kia thì có người lén lút sau lưng hại chúng tôi mà thành công được. Con trai tôi có chỗ dựa lớn lắm đó!”
“Từ giờ trở đi, ai đó nên biết giữ mồm giữ miệng, đừng đâm lén sau lưng người khác, nếu không thì tôi không để yên đâu!”
Mấy người hàng xóm đứng quanh mẹ chồng, mặt mũi mỗi người một kiểu.
Phần lớn đều là tới hóng chuyện, chỉ có ông Tống là lộ vẻ không cam lòng rõ ràng.
“Mẹ, mẹ có biết vu khống bịa đặt là phải chịu trách nhiệm pháp lý không?” – tôi bước ra, lạnh giọng hỏi.
Mẹ chồng nghe thấy tiếng tôi thì giật mình quay lại, thấy là tôi thì càng hoảng hơn.
【Vãn… Vãn Quân, con đến lúc nào vậy?】
“Đó là bạn thân từ nhỏ của Trạch Phong , sao trong miệng mẹ lại biến thành sếp của ảnh? Còn nói tặng quà nữa? Với tình trạng hiện tại của ảnh, có tặng nổi không?” – tôi lạnh lùng nói – “Mẹ à, tình hình của Trạch Phong giờ thế nào mẹ cũng biết rồi, có thể đừng phóng đại khoác lác được không? Mọi người trong khu đều là hàng xóm, không ai chê cười chúng ta cả đâu.”
Những người khác nghe tôi nói vậy thì ánh mắt nhìn mẹ chồng lập tức thay đổi, ai cũng như nắm được điểm yếu, bắt đầu xì xào mỉa mai.
“Ôi trời, mẹ của TRạch Phong , chị Vãn Quân nói đúng đấy. Chúng ta là hàng xóm láng giềng, đâu ai chê cười gì đâu.”
“Đúng rồi, con trai chị có thất nghiệp thì cũng chỉ là chuyện tạm thời, tìm việc lại là được mà, sao lại phải bịa đặt như thế?”
“Bạn thân mà cũng nói thành lãnh đạo, lỡ lần sau có lãnh đạo thật đến thì không biết chị còn phóng đại tới đâu nữa, thật biết khoe khoang!”
Mặt mẹ chồng tôi tái mét, giận đến xanh cả mặt.
Bà vốn định ra khoe mẽ, kết quả lại bị người ta quay ra chê cười.
“Tôi không nói khoác! Đó thật sự là lãnh đạo!” – mẹ chồng gào lên, định tranh cãi tới cùng.
Nhưng những người xung quanh chỉ nhìn bà như đang xem kịch.
“Rồi rồi rồi, bà nói là lãnh đạo thì là lãnh đạo, chúng tôi tin bà, được chưa? Về đi thôi.” – một bà lớn tuổi trong khu cười cười, rồi quay sang nhìn tôi đầy thông cảm – “Vãn Quân à, con vất vả rồi.”
【……】
Tôi thực lòng muốn nói: Cảm ơn bà vì đã thông cảm.
Quả thực, có một người mẹ chồng như vậy, đúng là khổ không để đâu cho hết.
11
Vừa mới về đến nhà, mẹ chồng tôi đã chỉ vào mặt tôi mà trút giận.
“Trần Vãn Quân! Tôi thấy cô đúng là không muốn tôi sống yên ổn, không muốn con trai tôi được yên ổn! Cô phá đám giỏi như vậy là để cho đám người kia cười nhạo tôi, cười nhạo cả Trạch Phong đúng không?!”
“Mẹ, chuyện lần trước chẳng đủ để mẹ rút kinh nghiệm hay sao? Lỡ lần này lại xảy ra chuyện thì sao?” – tôi mệt mỏi đến rã rời.
Tôi rốt cuộc đã tạo nghiệt gì, mới có được một bà mẹ chồng như thế này?
“Lần trước là tôi với ông Tống gây gổ, lần này tôi có gây gổ với ai đâu? Bọn họ làm sao có thể ra ngoài nói linh tinh chứ?” – mẹ chồng còn mặt dày nói như đúng rồi – “Tôi mà không cảnh cáo họ, làm sao họ biết nhà chúng ta không dễ bắt nạt!”
【Mẹ! Nếu mẹ còn ăn nói bừa bãi như vậy nữa thì mời mẹ quay về quê sống cho tôi nhờ!】– tôi tức đến phát điên.
Đầu tôi như muốn nổ tung.