Chương 8 - Mẹ Chồng Nàng Dâu Ai Thật Sự Là Người Thiệt Thòi
Hắn lảo đảo lùi lại, chẳng nói được lời nào.
Nhưng ngay lúc đó – Trần Hương Mai đột nhiên phát điên, cầm dao bếp lao thẳng về phía mẹ tôi.
“Chết đi! Ai dám cướp đồ của tao – tất cả đi chết hết đi!”
Bà ta không kịp chạm vào mẹ tôi — mấy bảo vệ đã nhanh như chớp khống chế được bà ta.
Trong lúc giằng co, con dao rơi thẳng xuống chân bà ta.
Pặc!
Máu phun tung tóe.
Tiếng la hét vang lên chói tai – thảm thiết đến tột cùng.
Bảo vệ lập tức kéo bà ta ra hành lang, tiếp tục dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ trong nhà.
Mấy cô lao công đang dọn vệ sinh thì vui mừng ra mặt.
Vừa cười vừa tranh thủ lượm đồ bỏ đi.
Thấy toàn là hàng hiệu, còn vội gọi người nhà tới phụ dọn.
Vài người đàn ông khiêng cả ghế sofa da cao cấp, cười toe toét không khép miệng.
Có người còn khiêng cả máy chạy bộ, tivi mấy chục triệu, thậm chí ngay cả tủ lạnh cũng chuẩn bị mang đi.
Trước khi lấy, họ cẩn thận hỏi mẹ tôi:
“Chúng cháu lấy đi được chứ? Mọi người sẽ không tiếc chứ?”
Mẹ tôi bình thản gật đầu:
“Cứ lấy đi. Tất cả đều là tiền tôi bỏ ra. Tôi chẳng cần đòi lại cái gì.”
Mọi người phấn khởi khiêng từng món đồ đi mất.
Còn Vương Thiến thì như phát điên, ôm lấy từng món đồ như bảo vệ báu vật:
“Biến hết! Đây là đồ nhà tôi! Cút ngay! Không ai được đụng vào đồ của tôi!”
Mấy cô lao công chỉ cười khẩy, xem cô ta như người tâm thần, vẫn tiếp tục nhanh tay cho mọi thứ vào túi rác khổng lồ.
Bất cứ thứ gì còn dùng được, họ đều không bỏ sót – cuối cùng còn vào cả bếp vơ hết nồi cơm điện, chảo, muỗng… rồi ôm luôn mấy hộp yến sào, đông trùng hạ thảo đắt tiền.
Cô lao công cười tít mắt, xách đầy túi rác rời đi.
Vương Thiến chẳng bảo vệ nổi món gì, còn Trần Hương Mai ôm cái chân rỉ máu, ngồi dưới đất khóc rống như đứa trẻ bị vứt bỏ.
Trương Thành Minh bị bảo vệ lôi thẳng ra khỏi khu dân cư, không để lại lấy một tia thể diện.
Cuối cùng, căn nhà cũng sạch sẽ trở lại.
Mẹ tôi ôm đứa bé, lạnh lùng đặt vào tay Vương Thiến:
“Đi đi. Từ nay về sau, không còn liên quan gì nữa.”
Cạch!
Cánh cửa đóng sầm lại, dứt khoát như cắt đứt mọi quan hệ.
Vương Thiến tất nhiên không cam lòng, nhưng mẹ tôi không cho cô ta bất cứ cơ hội nào bà đổi khóa ngay tại chỗ, ngay trước mặt cô ta.
Chú Vương dẫn mấy bảo vệ đứng canh trước cửa, hoàn toàn dập tắt ý định quay lại của cô ta.
Vương Thiến nổi điên, gọi điện cho Trương Thành Minh liên tục, nhưng giờ thì hắn thân mình còn lo chưa xong.
Bởi vì sau đó không lâu, mẹ tôi lập tức triệu tập cuộc họp công ty, tuyên bố sa thải Trương Thành Minh khỏi vị trí tổng giám đốc, thậm chí không cho làm lại từ một vị trí nhân viên bình thường.
Làm xong tất cả những điều đó, mẹ tôi không trở về nhà ngay.
Bà đưa tôi tới nghĩa trang — nơi ba tôi yên nghỉ.
Lúc mất, ba tôi mới chỉ ba mươi tuổi.
Thật sự là quá trẻ…
Mẹ tôi quỳ trước mộ, giọng nghẹn ngào:
“Anh đừng trách em… Em đã làm hết sức rồi.
Ngần ấy năm qua nó bao lần cãi lại, xúc phạm em, em đều nhẫn nhịn.”
“Em biết… nó là người mang họ Trương.
Em từng ép mình chịu đựng để dạy dỗ nó như con ruột.
Đáng tiếc… bản chất nó đã hỏng từ gốc.”
“Giờ thì em không thể chịu được nữa.
Nó đã bắt đầu đuổi cả Huệ Huệ đi rồi.
Nếu hôm nay em không ra tay, thì ngày mai, mẹ con em đều bị đá khỏi nhà.”
Tôi lặng lẽ nhìn ánh mắt đau buốt của mẹ.
Bà thật sự đau lòng.
Nuôi nấng một đứa trẻ bằng cả tấm lòng, đến cuối cùng lại nhận về sự phản bội.
Ai mà không xót xa?
Nhưng may mắn là, mẹ tôi đã tỉnh ngộ sớm.
Bà không mềm lòng, không do dự.
Còn Trương Thành Minh, đường về sau thế nào, là do chính hắn chọn.
Lần này, xem như cho hắn một bài học nhớ đời.
Có tỉnh ra được hay không, có thay đổi được hay không, đều là chuyện của hắn.
Bởi vì đời người, không ai có thể sống thay ai cả.
Tốt hay xấu, phải tự mình bước đi bằng chính đôi chân của mình.
Chúng ta cứ chờ xem hắn… sẽ bước về đâu.