Chương 2 - Mẹ Chồng Nàng Dâu Ai Thật Sự Là Người Thiệt Thòi

“Bà nhận tiền thì cũng không sai, nhưng đừng có suốt ngày kêu khổ kêu cực. Ai đi làm mà chẳng vất vả?”

Tôi nói thế khiến Vương Thiến nghẹn họng không nói nổi, mặt càng đen kịt lại.

“Trương Huệ, chị dựa vào đâu mà nói mẹ tôi như vậy? Mẹ chị không chăm tôi lúc ở cữ, nếu mẹ tôi cũng không đến, chị muốn tôi chết à?”

Thật là đội cái nồi lớn quá sức.

Ngay cả mẹ tôi, người trước giờ luôn hiền hòa, cũng không chịu nổi nữa.

“Vương Thiến, chúng tôi đã đưa cho cô 10 vạn, chẳng lẽ không đủ để vào trung tâm hậu sản hạng sang hay sao?

Là chính cô gọi mẹ cô đến để kiếm số tiền đó.

Giờ thì mẹ cô nhận tiền, còn cô thì ôm 8 vạn đi mua túi, vậy mà lại quay sang nói mình chịu thiệt?”

Bị mẹ tôi nói trúng tim đen, Vương Thiến xấu hổ hóa giận, chộp lấy tách trà trên bàn ném xuống đất.

“Tôi mặc kệ! Dù gì tôi cũng không để mẹ tôi phải chịu ấm ức ở đây!

Cứ nghĩ mà xem, suốt tháng nay các người thì vui chơi khắp nơi, còn mẹ tôi phải hầu hạ tôi vất vả, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng.”

“Dựa vào cái gì mà con cháu nhà họ Trương các người lại bắt mẹ tôi phải hầu hạ? Quá vô lý!”

Tôi cũng thấy quá vô lý.

Chúng tôi đã đưa bao nhiêu tiền mà vẫn bị trách móc.

Mẹ tôi liếc tôi một cái, ra hiệu đi về.

Đúng thế, người ta không ưa mình thì cần gì cố níu kéo ở lại làm gì.

Nhưng vừa nhấc chân bước đi, Vương Thiến đã chắn ngay trước cửa.

“Ý gì đây? Tưởng muốn đi là đi dễ thế sao?”

Tôi thật sự mở mang tầm mắt.

“Chứ chẳng lẽ cô định giữ chúng tôi ở lại giặt giũ, nấu cơm cho cô?”

Cô ta cười nhạt.

“Mấy chuyện đó thì tôi cũng chẳng cần các người làm, nhưng đừng có mà trốn tránh trách nhiệm.

Muốn đứa cháu đích tôn của họ Trương à? Thế thì phải biết bỏ công bỏ sức chứ.”

Mẹ tôi thẳng lưng, giọng lạnh băng.

“Tôi còn phải bỏ công thế nào nữa? Từ khi cô mang thai đến giờ, mọi thứ đều do tôi mua,

kể cả bỉm sữa cho con cô cũng là tôi chuẩn bị sẵn.

Cô đã bỏ ra một đồng nào chưa? Mẹ cô có từng tiêu xu nào vì cháu tôi không?”

Trần Hương Mai ôm cháu, cố tình lấy chăn che mặt thằng bé để mẹ tôi không được nhìn.

Mấy trò nhỏ mọn đó, nhìn là biết rõ.

“Đây là con nhà họ Trương, thì phải do họ Trương chi tiền chứ.

Tôi nói cho mà biết, hôm nay là đầy tháng, các người nhất định phải để lại tiền mua vàng, không thì đừng hòng bước ra khỏi cửa.”

Ha! Nói tới nói lui cũng chỉ vì tiền.

Tiền thì chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ rồi.

Nhưng nhìn cái bộ dạng của mẹ con họ, thật sự chẳng còn tâm trạng gì để đưa nữa.

Mẹ tôi nhìn Vương Thiến bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Cô muốn bao nhiêu?”

Thấy mẹ tôi nhượng bộ, Vương Thiến lập tức ngẩng đầu lên, giọng đầy kiêu ngạo:

“Tôi sinh con trai, là người thừa kế nhà họ Trương, các người không thể keo kiệt được.

Tiền mua vàng, ít nhất cũng phải 50 vạn.”

Quả là mặt dày vô địch.

Một đứa bé con, khóa vàng với vòng tay làm gì mà đòi đến 50 vạn?

Chẳng phải rõ rành rành là muốn chiếm làm của riêng sao?

Ngay cả mẹ tôi cũng choáng váng trước sự tham lam của cô ta.

Cuối cùng, bà nói:

“10 vạn, muốn thì lấy, không muốn thì thôi.”

Mẹ tôi vừa dứt lời, Trần Hương Mai đã hầm hầm đặt đứa bé trở lại giường, rồi chỉ tay vào mặt mẹ tôi:

“Bà đúng là cái đồ già không biết xấu hổ! Con gái tôi sinh cho nhà họ Trương một đứa cháu đích tôn to tướng, mà bà định đưa có 10 vạn là xong chuyện à?

Tiền bà mang theo định để dành chui xuống quan tài chắc?”

Mẹ tôi cả đời chưa từng bị ai mắng thậm tệ như vậy.

Thời còn làm dâu, quan hệ với bà nội tôi cũng luôn thuận hòa, chưa từng có chuyện to tiếng.

Bây giờ bị Trần Hương Mai lăng mạ như thế, bà tức đến mức môi run lên bần bật.

Quá uất ức. Đưa tiền rồi còn bị mắng!

Tôi lập tức bước lên chắn trước mặt mẹ.

“Ai là cái đồ không biết xấu hổ? Chính bà mới là kẻ mặt dày!

Tuổi này rồi còn đi bòn rút tiền của thông gia mà không thấy nhục à?”

“Mẹ tôi có tiền thì sao? Bà ấy có mang xuống quan tài cũng là quyền của bà ấy, mắc mớ gì đến bà?”

Trần Hương Mai là loại đàn bà chợ búa, thấy tôi đứng ra bênh mẹ, liền giơ tay định đánh tôi:

“Con khốn này, mẹ mày tao còn tha, mày thì đừng hòng!”

Nực cười thật. Tôi cao to khỏe mạnh, lại để bà ta – một bà già – đánh được chắc?

Tôi lập tức túm lấy cổ tay bà ta, mạnh tay đẩy ra.

Ha! Cái thân thể chỉ được cái màu mè bề ngoài của bà ta lập tức ngã nhào xuống đất.

Bà ta nhân cơ hội lăn lộn kêu khóc om sòm:

“Thiến Thiến! Con lấy cái loại chồng gì thế này, cả nhà chồng đều dám ra tay đánh mẹ chồng! Ly hôn đi!

Lập tức ly hôn với Trương Thành Minh, đưa cháu ngoại đi, cho chúng nó khỏi thấy mặt cháu suốt đời!”

Vương Thiến lập tức nhào đến bên mẹ, vừa khóc vừa chỉ vào tôi mắng chửi:

“Trương Huệ! Đồ phá đám! Mẹ tôi đã nói rồi, phụ nữ có chị chồng thì không thể lấy, cưới về là khổ.

Quả nhiên, chị thật sự ghét tôi! Chị không lấy được chồng nên ghen tị với tôi có một cuộc hôn nhân hạnh phúc!”

Vừa mắng, cô ta vừa gọi điện cho em tôi – Trương Thành Minh:

“Chồng ơi mau về! Chị anh sắp đánh chết mẹ em rồi!”

Tôi trợn trắng mắt. Đánh chết cái nỗi gì? Tôi còn chưa dùng đến 5 phần sức nữa là!

Chẳng buồn đôi co nữa, mẹ tôi thất vọng lắc đầu, định rời đi.