Chương 8 - Mẹ Chồng Kỳ Lạ Và Những Căn Nhà Bí Mật

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

8

Tần Kiến Xuyên nghe vậy sững lại một giây, rồi lại nở một nụ cười dịu dàng đầy “cưng chiều” như thể tôi chỉ đang giận dỗi vô lý.

“Được rồi, ngoan nào.”

Tôi thật sự không hiểu nổi — rõ ràng sự ghê tởm của tôi gần như sắp tràn ra ngoài, vậy mà trong tai hắn lại biến thành tôi đang… giận dỗi đáng yêu?

“Tri Ý, anh đã quyết rồi. Anh sẽ cắt đứt với mẹ và gia đình anh, xem như lời xin lỗi chân thành nhất anh có thể làm cho em.”

“Sau này không phải em gả vào nhà anh, mà là anh cưới em rồi theo về nhà em. Chúng ta sinh hai đứa con, đứa đầu theo họ anh, đứa sau theo họ em — anh biết em sẽ nghĩ cho anh mà.”

“Kết hôn xong, mình đi châu Âu hưởng tuần trăng mật nhé. Về sau anh sẽ yêu em, chiều em, chăm sóc em thật tốt. Tri Ý, lần này em tin anh rồi chứ?”

Tôi mỉm cười, gật đầu:

“Biến cho khuất mắt.”

Về nhà, ngủ kê gối cao một chút — mơ cho đẹp.

Tần Kiến Xuyên có vẻ cuối cùng cũng nhận ra tôi không đùa.

Nụ cười trên mặt hắn dần tắt, rồi chỉ tay vào ngực mình nói:

“Ý em là gì? Em tưởng anh không đủ tốt à? Anh chỉ phỏng vấn một lần đã được nhận vào công ty lớn như vậy, mà còn không cần qua thử việc!”

“Em có biết điều đó có nghĩa gì không? Là sếp rất coi trọng anh! Anh nhất định sẽ được trọng dụng, tiền đồ sáng lạn lắm đó!”

Trời ơi, phiền chết đi được. Hắn nói mãi không dứt.

Tôi lấy điện thoại ra, gọi một cuộc:

“Thủ tục sa thải Tần Kiến Xuyên vẫn chưa xong à? Tại sao thẻ nhân viên của anh ta vẫn quét được vào công ty?”

Đầu dây bên kia liên tục xin lỗi, nói sẽ xử lý ngay lập tức.

Tắt máy, tôi ngẩng đầu lên — Tần Kiến Xuyên sững sờ nhìn tôi, hoàn toàn không ngờ.

“Vì cái gọi là ‘tự trọng’ của anh, nên tôi chưa từng nói cho anh biết.”

“Công ty này… là của nhà tôi. Anh vào được đây là do đi cửa sau.”

“Với năng lực của anh, thực sự còn cách xa lắm.”

________________

Mấy nam đồng nghiệp bên cạnh lập tức tiến đến, kẹp chặt lấy Tần Kiến Xuyên rồi kéo đi:

“Cút cút cút! Đừng ở đây làm mất mặt, ảnh hưởng tới công việc của tụi tôi!”

“Ra ngoài đi! Đừng chọc giận sếp bọn tôi!”

Tần Kiến Xuyên bị lôi ra đến tận cổng, vậy mà sắc mặt hắn lại không tệ như tôi tưởng.

Ngược lại — trong đáy mắt còn ánh lên một tia độc ác u tối.

Không hiểu vì sao, lòng tôi bỗng thấy bất an.

Tôi vốn tưởng rằng mẹ hắn sẽ còn đến gây sự, nên đã chuẩn bị cả an ninh lẫn báo chí sẵn sàng.

Không ngờ người tới diễn trò bi kịch lại là Tần Kiến Xuyên.

Đúng lúc đó, mẹ tôi cũng gọi điện tới:

“Tần Kiến Xuyên và mẹ hắn lại tới tìm con gây chuyện à? Mẹ vừa nhận được tin — sau khi ra khỏi đồn, ngoài hai mẹ con đó thì mấy người còn lại đều bắt xe khách quay về quê rồi.”

“Chỉ có mình Tần Kiến Xuyên đến thôi, không thấy mẹ hắn.”

“Vậy con phải cẩn thận đấy, mẹ lo cái bà điên kia lại bày trò gì đó. Con người ta mà cùng đường, dễ phát rồ lắm.”

Ba mươi bảy vạn đối với bà ta, người coi tiền như mạng, khác nào móc lấy nửa cái mạng của bà.

Tôi cũng nghĩ, bà ta chắc chắn sẽ không chịu để yên dễ dàng.

Nhưng tôi thật sự không ngờ…

Sau giờ tan làm, trong bãi đỗ xe, tôi lại bắt gặp Tần Kiến Xuyên đang chờ sẵn.

Đúng là âm hồn bất tán.

Nhưng thứ khiến tôi kinh hoàng mở to mắt, lại là người đang nằm bất động bên cạnh hắn —

Một bà già mặt mũi bầm tím, tóc tai rối bù…

Mắt tôi mỗi lúc một trừng lớn hơn — đó chẳng phải là mẹ hắn sao?!

Tần Kiến Xuyên vừa thấy tôi liền lao tới, túm chặt lấy cánh tay tôi, nói một câu khiến tôi nổi da gà:

“Người bắt nạt em là mẹ anh, anh đã thay em dạy dỗ bà ấy rồi. Giờ em hết giận rồi chứ? Bỏ qua đi, được không?”

“Anh bị điên à?!”

Tôi thật sự không thể tin nổi — hắn lại đi đánh cả mẹ ruột của mình chỉ để lấy lòng tôi?!

Quả nhiên… cả nhà này đúng là một lũ điên.

Tôi cảnh giác lùi lại, cố gắng giật tay ra khỏi tay hắn, vừa rút lui vừa thò tay vào túi tìm điện thoại.

Nhưng Tần Kiến Xuyên đã nhận ra ý đồ của tôi, giật phắt lấy điện thoại và ném thẳng xuống đất —

“Rầm!” Màn hình nứt toác, tối đen, không thể mở lên.

Hắn lúc này trông không khác gì một kẻ tâm thần, giọng run run kích động:

“Hứa Tri Ý! Em còn muốn anh phải làm sao nữa? Anh đã bị mang tiếng bất hiếu, đã mất hết tất cả vì em rồi! Em còn muốn gì nữa?! Em nói đi! NÓI ĐI!”

Tôi hoảng sợ, giơ tay tát mạnh vào mặt hắn, nhưng hắn không hề chớp mắt, thậm chí còn ép sát mặt lại gần tôi.

Tôi vùng vẫy điên cuồng, gào lên thất thanh:

“CỨU MẠNG!!! CỨU TÔI VỚI!!!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)