Chương 8 - Mẹ Chồng Hụt Của Tôi Là Sếp

Giọng điệu sếp chua cay y chang… chanh muối để quên 5 năm.

Tôi vội vàng xoa dịu, giải thích rằng tôi sớm đã cắt đứt với người đó rồi, từ lúc hắn bỏ rơi bà ngoại, tôi đã xem như hắn chết rồi.

Sếp ngẫm nghĩ một lúc, hút coca “rột rột”, tôi vội đưa luôn ly của mình cho anh ấy.

“Thôi được, dù sao cũng thành thật, tôi không so đo với cô nữa.”

Hứ.

Tôi cũng không thèm bóc mẽ mấy tính toán vụng trộm của sếp.

Rõ ràng là đang trông chờ tôi làm gián điệp ngược lại, đập nát công ty đối thủ, còn bày đặt làm bộ cao thượng.

“Nhưng mà,” tôi chống cằm, “sao anh lại tin em như vậy? Không sợ em bị Lôi Tất Đăng mua chuộc à?”

Nhanh lên, thức thời tí đi, móc ba trăm triệu ra đập vào mặt tôi, tôi nhất định trung thành vì anh!

Tôi đầy mong đợi nhìn sếp.

Sếp hơi ngả người về sau theo kiểu “chiến thuật”, ánh mắt quét mấy vòng trên mặt tôi rồi nhếch môi cười lạnh:

“Tôi não cá vàng trong tình yêu.”

Tôi: …

Sau đó, tôi và sếp cùng đi thăm bà ngoại.

Từ sau khi chuyển viện, vẫn là dì chăm sóc bà. Rõ ràng bà vui vẻ hơn hẳn so với lúc còn ở viện dưỡng lão.

Chỉ có điều, giọng nói của bà dạo này ngày càng… đậm chất miền Đông Bắc.

Tôi có hỏi bác sĩ về tình hình của bà. Bác sĩ bảo: “Còn khoảng nửa năm nữa.”

Không thể tin được là bà ngoại bị ung thư thận nặng như vậy, mà mỗi ngày vẫn có thể cười cười nói nói sống tiếp.

Lúc mới biết bà bị ung thư thận, tôi trằn trọc cả đêm không ngủ nổi, không hiểu số phận sao lại bất công với bà đến thế.

Lần đầu tiên tôi chủ động liên lạc với Lôi Tất Đăng, hi vọng ông ta chịu bỏ tiền ra chữa bệnh cho bà.

Ôn Trình Cảnh bắt tôi đợi suốt hai tiếng, rồi mới nhắn: “Tổng giám đốc Lôi đang họp. Anh ấy nói anh ấy không có cháu gái nào cả.”

Khi đó tôi đã nghĩ, có một ngày tôi nhất định sẽ giẫm lên mặt ông ta.

Hôm đó tôi đi dự tiệc cùng sếp, mới uống một ly đã gục, vừa nhảy múa cởi đồ vừa khóc:

“Chu Mạnh Viễn, có phải anh thích tôi không? Huhu, thích thì không sao cả, tôi có thể ngủ với anh, nhưng… cho tôi xin ít tiền được không?”

Lúc đó không hiểu tôi lên cơn gì, lại nghĩ đến chiêu lấy con đổi vận, lừa ít tiền cũng được.

Tôi đâu còn cách nào khác, tôi cần tiền để bà mổ mà!

Sau đó sếp tăng lương cho tôi, tôi cầm bảng lương về khoe với bà: “Đợi con để dành thêm, mình làm phẫu thuật nhé.”

Bà đang gặm táo thì đột nhiên ném luôn quả táo vào mặt tôi, mắng: “Tiểu Dương, con để dành mà làm của hồi môn cưới chồng đi! Đừng tiêu tiền cho bà, bà có chữa khỏi cũng không muốn sống tiếp!”

Tôi với bà cãi nhau một trận to, ôm lấy bà mà gào khóc.

Bà vuốt đầu tôi, nói: “Tiểu Dương ngoan, bà làm cơm chiên cho con ăn.”

Thôi đi, bà toàn vẽ bánh vẽ cho tôi.

Tôi vừa ăn vừa lèm bèm: “Bà mấy năm rồi không lật chảo, cầm cái muôi còn không nổi, nhìn dì kia kìa, đúng là ‘dao còn bén’! Dì ơi, hôm nay cơm chiên vẫn ngon đỉnh!”

Dì lau nước mắt, nhỏ giọng bảo: “Con gái à, hôm nay cơm chiên là bà ngoại con nấu đó.”

Cơm đột nhiên… nuốt không trôi.

Bà càng ngày càng yếu, chỉ có lúc xem “Magic Mike” nhảy múa thoát y mới có chút hứng thú.

Tôi cũng thích xem, do chính tôi rủ bà xem chung.

Nhưng sau đó, ngay cả phim cũng không xem nổi nữa.

Bác sĩ đã sai. Bà không sống được đến nửa năm.

Khoảng ba tháng sau, đúng ngày sau sinh nhật tôi, tôi gọi bà dậy cả buổi mà không thấy tỉnh.

Tôi nắm tay sếp, nghẹn ngào: “Phải làm sao đây, em không còn người thân nữa rồi…”

Từ ngày hôm đó, mọi thứ bên ngoài như cách tôi một lớp màng mỏng.

Tôi không bước ra được, người khác cũng không chạm vào tôi được.

Nhưng cũng chẳng sao, dù gì ngoài kia cũng chẳng còn gì để tôi quan tâm nữa.

Tôi ôm hộp tro cốt của bà, đi gặp Lôi Tất Đăng.

Công ty ông ta đang gặp rắc rối, Ôn Trình Cảnh thì lén cấu kết với mấy cổ đông khác định gạt ông ta ra ngoài.

Mọi chuyện vỡ lở, hai người cũng trở mặt.

Lôi Tất Đăng giờ chẳng còn vẻ đạo mạo nữa.

Khi thấy hộp tro cốt, mặt ông ta xám như tro, chất vấn tôi: “Bà ấy bị Alzheimer mà, sao lại để đến mức bị ung thư thận?”

Tôi trả lời: “Không phải tôi chăm, là ông hại đấy.”

Tôi nhìn cái mặt đáng ghê tởm của ông ta, trong lòng đầy ác ý muốn bùng nổ.

Sau khi an táng bà, sếp báo với phòng nhân sự cho tôi nghỉ việc.

Cũng khá có lương tâm, đền bù theo mức N+N.

Nhưng tôi vẫn ngồi với dì, ủ rũ như bánh bao xẹp. Số tiền đó, sao đủ cho tôi Gap Year đi vòng quanh thế giới?

Dì nói không sao hết, để Chu Mạnh Viễn cố mà kiếm tiền là được.

16.

Dì đóng cửa tiệm cơm chiên, đi du lịch với tôi để đổi gió.

Ngày lên máy bay, Chu Mạnh Viễn đến tiễn.

Không biết có phải bị dì ép không mà dạo này anh ấy làm việc cật lực, uống cold brew như nước lọc.

“Khi nào về?”

Tôi ước lượng thời gian: “Chắc năm sau.”

Năm sau là lúc tôi tiêu sạch tiền tiết kiệm.

Chu Mạnh Viễn tránh ánh mắt tôi, nhỏ giọng nói: “Anh sẽ không để em thiếu tiền đâu.”

Tôi: Hả?

Hiếm khi thấy mặt anh ấy đỏ bừng như vậy.

Chúng tôi đã đi qua rất nhiều nơi: Hồng Kông, Tokyo, New York, Paris, từ những thành phố hoa lệ rực rỡ ánh đèn đến vùng đồng cỏ lộng gió, trời cao mây thoáng.

Lần đáng sợ nhất là suýt nữa tôi với dì bị lừa ra ngoại ô để cướp.

Sau đó lại thật sự gặp phải nhóm vũ công Magic Mike ngoài đời thật.

Các anh đẹp trai trong nhóm vũ công đưa chúng tôi đến đồn cảnh sát, dì tôi thì hào hứng gọi điện cho Chu Mạnh Viễn.

Anh ấy bay sang ngay trong đêm.

Tôi bảo anh đến khách sạn chờ, lúc gặp thì thấy anh ôm balo ngủ gà ngủ gật ngoài hành lang khách sạn.

Tôi trêu:

“Sếp ơi, anh là tổng tài mà, phẩy tay một cái là thuê ngay phòng tổng thống chứ?”

Ánh mắt anh vẫn còn chút hoảng loạn chưa kịp tan, sau khi xác nhận hai người chúng tôi đều bình an mới thở phào nhẹ nhõm:

“Anh đâu phải tổng tài, có tổng tài nào tình trường thảm hại như anh không?”

Căng ghê.

Lại đang bóng gió tỏ tình nữa đây.

Mỗi ngày anh đều gửi ảnh nấu ăn cho tôi, bày biện đẹp mắt, trông là phát thèm.

Món cơm chiên nhiều màu sắc luôn nằm chính giữa khung hình.

Trông ngon thật.

“Ăn cũng ngon y hình đấy.”

Chu Mạnh Viễn như làm ảo thuật, lôi ra một hộp cơm chiên thịt cừu từ balo.

Tôi: !!!

Thơm đến phát khóc luôn á!

Tôi muốn tuyên bố lớn tiếng: toàn bộ mấy món Pháp, Ý, Đức ăn trước đây, đều chẳng là gì cả!

Tôi đang ăn ngon lành thì Chu Mạnh Viễn đẩy sang một tập hợp đồng.

“Còn một món quà nữa cho em.”

Anh cười có chút kiêu ngạo, như chú chó Border Collie đòi khen thưởng:

“Anh mua lại công ty của Lôi Tất Đăng rồi.”

Bên ngoài cửa sổ, bất ngờ rực sáng lên vô số pháo hoa.

Đỏ, cam, vàng, xanh nở rộ từng chùm, lấp lánh trong giây lát rồi tan dần trên nền trời đêm xanh đen.

Cả khu phố người Hoa cũng dần lên đèn, lồng đèn đỏ, nút thắt Trung Hoa lần lượt sáng lên, trống, pháo, múa lân, xiếc náo nhiệt cả khu.

Anh như đang dụ dỗ tôi, nghiêng đầu hỏi:“Tặng làm quà Tết cho em nhé?”

Hôm nay là Giao thừa.

Dì đã vào phòng khách, trong phòng vang lên tiếng đếm ngược của MC chương trình Tết mừng xuân.

Tôi chợt nhận ra, dì nhớ nhà. Nhà của dì còn người thân.

“Dương Từ.”

Chu Mạnh Viễn không hài lòng, vẫy tay trước mặt gọi tôi quay lại:

“Quà năm mới của em…”

Tôi nhìn anh, cuối cùng cũng phá tan bức tường trong lòng, chạm đến sự chân thành ấy.

Anh thật sự thích tôi.

Tôi nắm lấy tay anh:

“Cảm ơn anh.”

“Nhưng giờ em muốn một món quà năm mới đặc biệt hơn.”

Chu Mạnh Viễn vẫn chưa hiểu ý, còn chưa kịp hỏi thì đã bị tôi đẩy thẳng vào phòng tắm.

Tôi chui vào chăn, nghe tiếng nước rào rào trong phòng tắm.

Thật ra tôi hơi hồi hộp.

Nhưng lúc Chu Mạnh Viễn bước ra, mặt đỏ như con cua hấp, đi còn không thẳng đường.

Tôi bật cười.

Anh thẹn quá hóa giận, dọa sẽ “xử” tôi.

Trên bầu trời bỗng bừng sáng một chùm pháo hoa, xếp thành ba từ:

“I LOVE YOU.”

Ngay bên tai, tôi nghe thấy lời nói cũng nóng bỏng và chân thành như thế.

Chiều thứ Sáu, nhóm công ty đột ngột thông báo: “Cuối tuần tiếp tục tăng ca.”

Từ “được” vỡ nát như trái tim tôi, nước mắt rơi không kìm nổi.

17.

Sau đó Chu Mạnh Viễn nhất định bắt tôi kể lại mọi chuyện, còn đòi tôi phải khen anh giỏi.

Thật ra, quá giỏi.

Thành thật mà nói, tôi rất biết ơn món quà năm mới của anh.

Tết lại đến. Tiễn năm cũ, đón năm mới, trừ tà đón phúc.

Tôi lại có gia đình rồi.

Tuyệt vời quá.

(Hết)