
Ngày thứ ba sau khi sinh, tôi đang ở trung tâm dưỡng sinh thì mẹ bất ngờ xách theo mấy túi lớn đồ ăn, đồ dùng bước vào.
Bà đuổi luôn bảo mẫu lương tháng trăm triệu của tôi ra ngoài, vỗ ngực bảo đảm:
“Tiêu tiền oan làm gì, mẹ chăm cho, đảm bảo con được hưởng như công chúa.”
Tôi mềm lòng, không phản đối.
Ai ngờ ngay ngày đầu, bà vứt hết chỗ thực phẩm bồi bổ đắt tiền, bê cho tôi bát cháo trắng loãng đến mức chẳng thấy hạt cơm nào.
“Cháo gạo trắng bổ khí huyết nhất! Đừng kén cá chọn canh, hồi xưa mẹ ở cữ còn chẳng có cái này mà ăn.”
Ngày thứ hai, nửa đêm bà lén cho con gái tôi uống thuốc ngủ, bị tôi phát hiện thì bà lập tức bỏ vào miệng mình, trợn mắt trách:
“Con thì ngủ ngon rồi, còn mẹ chưa ngủ được đêm nào! Con gái con đúng là giống y con, lắm trò, phiền chết đi được.”
Ngày thứ ba, bà thẳng tay lôi tôi xuống giường, ân cần đỡ em dâu mới mang thai lên nằm.
“Con xứng ở chỗ tốt thế này à? Mau dậy! Đừng có suốt ngày định chiếm của em trai con.”
Tôi sững người.
Từ ngày tôi lấy chồng, nhà em trai gần như không qua lại.
Tôi mang thai, sinh con, mẹ chưa từng nấu cho tôi bữa nào, càng không bỏ tiền.
Thế tôi đã “chiếm” cái gì của em trai cơ chứ?
Bình luận