Chương 8 - Mẹ Chồng Gói Sủi Cảo

“Con mụ già thối tha kia! Ai cho mày cái gan dám bắt nạt cháu dâu tao hả?”

Nói xong, bà lại vung tay tát thêm một cái nữa.

“Tao không có mặt ở đây thì mày muốn làm loạn à? Đến cả việc đi bắt gian con trai tao mày cũng dám!”

“Hôm nay tao phải tát cho sạch cái nước cống trong đầu mày ra, cho mày nhớ ai mới là bà tổ trong cái nhà này!”

Tôi đứng dậy, vừa vặn nhìn thấy mặt mẹ chồng sưng như đầu heo.

Trên gương mặt nhăn nheo, từng dấu tay đỏ ửng lằn rõ mồn một.

Nhìn thế nào cũng buồn cười chết đi được.

Không chịu nổi trận đòn, mẹ chồng ôm mặt chui vào góc trốn.

Còn tranh thủ rút ra một xấp bệnh án, khóc lóc:

“Mẹ, con đang bệnh đấy, mẹ không thể đối xử với con như vậy…”

Bà nội của chồng bĩu môi, lật mắt trắng dã:

“Giả bệnh cái gì mà giả! Không chữa được thì sao được cho xuất viện?”

Dứt lời lại vung tay tát thêm một phát.

Rồi từ sau lưng lôi ra năm quyển bệnh án khác.

“Nhìn cho kỹ! Tao cũng bệnh đấy!”

“Mày là con dâu, mày phải chăm tao!”

“Tao chính thức chuyển đến ở đây rồi. Từ hôm nay, việc nhà là của mày.”

“Còn phải phục vụ cháu dâu tao – Từ Nhiên – thật tốt, nó đang chuẩn bị mang thai, còn phải sinh cho tao một chắt trai bồng bế vào dịp sinh nhật 80 của tao nữa!”

Mẹ chồng mặt mũi méo mó, vừa định mở miệng phản kháng.

Bốp! – Bà nội chồng lại cho thêm một bạt tai nữa.

“Trần Quế Phương! Sau này nếu mày còn dám bày trò xàm nữa, tao bắt thằng Văn Hoa ly hôn với mày ngay!”

“Lúc đó tao cũng sẽ học mày, đi khắp nơi nói xấu mày cho tanh bành, đảm bảo không ông già nào thèm rước mày!”

“Tao để mày chết đói ngoài đường, lượm rác mà sống!”

Bên tai tôi toàn là tiếng bà nội chửi mẹ chồng.

Nghe mà sảng khoái cả người.

Tôi thản nhiên đi vào phòng, ngồi phịch xuống sofa, xoa nhẹ bụng mình còn đang bằng phẳng.

“Mẹ ơi, con khát, muốn uống nước ấm 45 độ.”

“Nước quá lạnh hay quá nóng đều không tốt cho em bé.”

Mẹ chồng đứng đực một chỗ không nhúc nhích.

Bà nội chồng không nói không rằng, tát một cái, đẩy thẳng vào bếp.

“Còn đứng đó làm gì! Tao thấy mày đúng là thiếu đòn!”

Mẹ chồng mắt đỏ hoe, đầy tủi hờn nhìn về phía Chu Phàm.

“Con đứng đó nhìn mẹ bị bắt nạt như vậy mà không nói gì à? Tiểu Phàm, con là con trai mẹ mà…”

“Giữa chúng ta mới là máu mủ ruột thịt chứ không phải nó!”

Chu Phàm vội vàng đứng sát bên tôi, thể hiện lập trường:

“Mẹ, mẹ đừng nói mấy lời kiểu đó nữa.”

“Mẹ đã xấu tính như vậy rồi, không ai đứng về phía mẹ đâu.”

Tôi cố gắng nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Không được cười, nhất định không được cười ra tiếng!

Đúng lúc đó, bố chồng dắt theo tiểu tam đến.

“Mẹ à, nghe nói mẹ về rồi nên con đưa Tiểu Mỹ đến thăm mẹ một chút.”

“Tiểu Mỹ rất hiền lành, không giống mấy người hai mặt như ai kia đâu.”

Bà mẹ chồng đột nhiên bắt đầu giật tóc mình.

“Tôi không chịu nổi nữa rồi! Tôi muốn ly hôn! Tôi phải tái giá!”

“Tôi không hầu hạ ai nữa hết! Hôm nay tôi phải đánh chết con tiện nhân này!”

Vừa nói, bà ta vừa lao vào đánh tiểu tam.

Bố chồng định che chắn cho tiểu tam, kết quả bị mẹ chồng đánh luôn một thể.

“Chu Văn Hoa! Ông còn mặt mũi mà nói tôi à?”

“Chính ông ngoại tình, ông cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì! Tôi sống không yên thì mọi người cũng đừng mong yên ổn! Chết hết đi!”

Bà ta giơ bộ móng dài ngoằng cào vào mặt bố chồng.

Lúc đó bà nội chồng thấy con trai mình bị đánh thì xót xa vô cùng.

Gào ầm lên rồi cũng nhào vào muốn che cho con trai, kết quả cũng bị mẹ chồng đánh luôn.

Bốn người lao vào nhau, loạn thành một nùi.

Đến cuối cùng chẳng biết ai đánh ai, chỉ biết ai nấy đều ra tay như trút giận.

Trên mặt và người bốn người, chỗ bầm chỗ xước chẳng thiếu.

Chu Phàm đưa cho tôi một bịch hạt dưa vị ô mai để tôi nhai chơi.

Được đấy, cũng biết quan tâm.

Mẹ chồng đánh nhau, đúng là còn hấp dẫn hơn bất kỳ bộ phim truyền hình nào.

Tôi đang nhâm nhi hạt dưa ngon lành thì trước mặt xuất hiện một đống sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng.

Phía dưới cùng là mấy quyển sổ đỏ.

Chu Phàm ngồi xuống cạnh tôi.

“Giờ nhà anh thành ra thế này, làm em phải chịu ấm ức rồi.”

“Đây là toàn bộ tiền của anh, từ nay đều là của em, muốn tiêu sao cũng được.”

“Nhà cửa thì thứ Hai anh sẽ dẫn em đi làm thủ tục sang tên.”

“Sau này căn nhà này là của em, không ai có quyền đuổi em ra. Trong căn nhà này, em là lớn nhất.”

Tôi lập tức bỏ bịch hạt dưa xuống, nhanh chóng nhận lấy món quà bất ngờ đầy ngọt ngào này.

Còn về chuyện tương lai với Chu Phàm, tôi chưa bao giờ lo được lo mất.

Tôi có khả năng bảo vệ chính mình, cũng đủ năng lực tự nuôi sống bản thân.

Ngày hôm sau, bố chồng và mẹ chồng cãi cọ om sòm kéo nhau tới cục dân chính làm thủ tục ly hôn.

Còn tôi và Chu Phàm cũng chuyển ra ngoài, bắt đầu cuộc sống riêng của hai đứa.

Một cuộc sống không còn mẹ chồng ác độc.