Chương 5 - Mẹ Chồng Đáng Sợ
Cố Minh Triết có lẽ cảm thấy mất mặt, hoặc cuối cùng cũng sực nhớ ra điều gì đó, vài giây sau, đèn phòng khách tách một cái sáng lên.
Anh ta đi theo tôi, đứng trước cửa phòng, giọng nhẹ nhàng hơn nhiều:
“Được rồi, có điện rồi, em mau gửi file đi, rồi đi tắm đi, đừng để mẹ giận nữa.”
Anh ta tưởng mình đang cho tôi một cái bậc thang để bước xuống.
Nực cười thật.
Tôi không quay đầu lại, chỉ lặng lẽ mở danh bạ trên điện thoại.
Tôi tìm đến một số mà mình đã lưu rất lâu, nhưng luôn hy vọng sẽ không bao giờ phải gọi.
“A lô, luật sư Vương phải không ạ? Tôi là Thẩm Mặc Vi.”
“Vâng, tôi muốn hỏi về việc ly hôn.”
“Chia tài sản, và quyền nuôi con.”
Giọng tôi không to, nhưng trong màn đêm tĩnh lặng, rõ ràng như sấm động giữa trời quang.
Sắc mặt Cố Minh Triết lập tức trắng bệch.
Anh ta lao vào định giật điện thoại của tôi, nhưng tôi nghiêng người né tránh.
“Thẩm Mặc Vi! Em điên rồi à? Chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà đòi ly hôn?”
“Chuyện nhỏ?” Tôi nhìn anh ta, như đang nhìn một người xa lạ:
“Cố Minh Triết, công việc của tôi, công việc của anh, cả nồi cơm của gia đình này,”
“trong mắt anh chỉ là chuyện có thể hy sinh vì ‘làm mẹ anh vui vẻ’ thôi sao?”
Anh há miệng, không nói được gì.
Tôi chẳng buồn nói thêm, tiếp tục nói vào điện thoại với luật sư:
“Căn nhà là tài sản trước hôn nhân của tôi, có công chứng. Xe là mua sau kết hôn, có thể chia đôi.”
“Sổ tiết kiệm mỗi người đứng tên riêng, tôi không có ý kiến. Nhưng con, tôi nhất định phải mang đi.”
“Cô!” Cố Minh Triết giận đến run người. Phía sau anh, ba mẹ anh cũng xông vào.
Mẹ chồng tôi lập tức thay đổi thái độ, chỉ tay vào mặt tôi mắng:
“Cô là đồ đàn bà độc ác! Vừa mới bước chân vào nhà đã muốn phá nát cả gia đình chúng tôi!”
“Con trai tôi có chỗ nào không tốt với cô, mà cô lại đòi ly hôn?”
“Đúng vậy, anh ấy chẳng làm gì sai cả.” Tôi gật đầu, ánh mắt lướt qua bà ta, nhìn thẳng vào Cố Minh Triết:
“Anh ta chỉ là mù mắt, mù cả tim, hiếu đạo đến mức mù quáng thôi.”
“Tôi không xứng với gia đình phật sống như nhà các người. Tôi chủ động cuốn xéo, được chưa?”
Tôi cúp máy, bật máy tính.
Cố Minh Triết tưởng tôi đổi ý, muốn gửi file, trên mặt còn hiện lên một tia hy vọng.
Tiếc là, tôi chỉ mở hộp thư lên, viết cho sếp một lá đơn xin nghỉ việc.
Nội dung cực kỳ ngắn gọn:
【Sếp à, xin lỗi, do nguyên nhân bất khả kháng trong gia đình khiến mất điện, tôi không thể gửi file đúng hạn. Tôi hiểu hậu quả. Không cần chờ sếp sa thải, tôi tự xin nghỉ. Nếu có tổn thất gì với công ty, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm trong phạm vi pháp luật cho phép.】
Gửi xong, tôi lại soạn thêm một email gửi cho phòng nhân sự.
Rồi “rầm” một tiếng, tôi gập mạnh laptop lại.
“Xong. Bây giờ tôi thất nghiệp rồi. Có thể an tâm đi tắm được rồi.”
Tôi cầm lấy bộ đồ ngủ, bước về phía phòng tắm trong ánh mắt kinh hoàng, tức giận, ngỡ ngàng của cả ba người bọn họ.
Nước nóng dội thẳng xuống đầu, nhưng tôi lại chẳng cảm thấy chút ấm áp nào.
Tôi biết, từ giây phút cánh cửa phòng tắm khép lại, tôi và cái nhà này — đã chẳng còn gì liên quan.
10
Sáng hôm sau, tôi dậy rất sớm.
Trời còn chưa sáng, tôi đã thu dọn xong hành lý.
Thật ra cũng chẳng có gì phải dọn, phần lớn đồ đều là của tôi, căn nhà này cũng là của tôi.
Người phải cút, là bọn họ mới đúng.
Tôi kéo vali ra khỏi phòng, thấy ba người đang ngồi ở phòng khách.
Cố Minh Triết mắt đỏ hoe, cả đêm không ngủ.
Ba mẹ anh ta cũng mặt mày nhợt nhạt.
Thấy tôi đi ra, Cố Minh Triết lập tức đứng dậy:
“Vi Vi, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
“Hôm qua… là anh sai, anh bị mẹ làm cho rối trí.”
“Em đừng bốc đồng nữa, được không?”
Mẹ chồng tôi cũng lập tức đổi sắc mặt, bày ra vẻ mặt khổ sở:
“Vi Vi à, là mẹ sai, mẹ hồ đồ, con đừng chấp nhặt với mẹ.”
“Là lỗi của mẹ hết, con đừng ly hôn với Cố Minh Triết, Trần Trần còn nhỏ như vậy mà…”
Vừa nói, bà ta vừa bắt đầu lau nước mắt.
Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã mềm lòng.
Nhưng bây giờ, nhìn bà ta diễn, tôi chỉ thấy nực cười.
Biết trước có ngày hôm nay, thì lúc đầu đừng làm thế.
Tôi chẳng buồn đáp lại, đi thẳng vào phòng Trần Trần, gọi con dậy và giúp con thay quần áo.
Trần Trần dụi mắt, mơ màng hỏi:
“Mẹ ơi, mình đi đâu vậy ạ?”
“Mẹ đưa con về nhà mới sống.” Tôi hôn lên trán thằng bé.
Cố Minh Triết lao tới chặn tôi lại:
“Thẩm Mặc Vi! Em không được đưa Trần Trần đi!”
“Nó là con trai tôi!”
“Nó cũng là con trai tôi.” Tôi lạnh lùng nhìn anh ta.
“Cố Minh Triết, anh nghĩ anh còn đủ khả năng nuôi con sao?”
“Ý em là gì?”
Điện thoại tôi reo.
Tôi bật loa ngoài.
Là sếp tôi gọi.
“Thẩm Mặc Vi, cô làm cái quái gì vậy? Tự nhiên nghỉ việc? Cô biết bên khách hàng bên kia loạn đến mức nào không?”
“Biết ạ, sếp, xin lỗi sếp.”
“Xin lỗi thì có ích gì! Cả dự án tiêu rồi! Cô biết công ty nhà cung ứng là ai không? Chính là công ty chồng cô đấy, sáng nay bên tôi vừa gửi thông báo chấm dứt hợp tác, dòng tiền đứt rồi, chắc chiều nay họ phải tuyên bố phá sản!”
Giọng sếp rất lớn, cả phòng khách nghe rõ mồn một.
Sắc mặt Cố Minh Triết trắng bệch như tờ giấy.
Anh ta lùi lại hai bước, điện thoại trong túi rơi xuống đất.
Màn hình vỡ nát, giống như cuộc hôn nhân này của chúng tôi.
“Giờ thì anh hiểu ý tôi rồi chứ?” Tôi nhìn anh ta, nói từng chữ rõ ràng.
“Anh thất nghiệp rồi, Cố Minh Triết.”
“Nhờ phúc của mẹ anh đấy.”
11
Cố Minh Triết chết lặng.
Anh ta trân trối nhìn tôi, lại quay sang nhìn mẹ, môi run rẩy, không nói nổi một lời.
Mẹ chồng tôi bắt đầu hoảng, lao tới nắm lấy tay tôi:
“Vi Vi, con không thể đi được! Con đi rồi thì cả nhà này biết sống sao?”
“Công việc của Cố Minh Triết cũng mất rồi, chúng ta… chúng ta…”