Chương 9 - Mẹ Chồng Cũ Tìm Lại Con Dâu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Hôm đi lấy giấy chứng nhận ly hôn ở cục dân chính, Vương Kim Hoa vẫn vênh váo tự đắc.

“Có những người đó, cứ tự cho mình là thanh cao. Ly hôn rồi, không có đàn ông bên cạnh thì thua cả chó hoang ngoài đường!”

“Vương Kim Hoa, lời đừng nói tuyệt tình như vậy. Hạo Hạo cũng là cháu nội của bà, có quan hệ máu mủ. Dù bà không ưa tôi thì cũng nên để lại chút tiền bạc cho mẹ con tôi chứ!”

“Ai đẻ thì người đó nuôi! Tôi về già cũng chẳng cần hai người lo, tôi có con trai!”

Bà ta mặt mũi hả hê, chẳng khác gì một con gà trống vừa thắng trận.

13

Tám năm sau, khi bị con trai và con dâu đuổi ra khỏi nhà, không nơi nương tựa, Vương Kim Hoa mới nhớ tới mẹ con tôi.

Lần này bà ta giống như con gà trống bại trận, đầu cúi rũ xuống, nhưng trong mắt vẫn đầy căm hận.

Ánh mắt và giọng điệu khi bà ta uy hiếp tôi vẫn hống hách như xưa, nhưng tiếc thay, tôi đã không còn là tôi của tám năm trước.

Nợ thì phải trả!

Bà ta còn muốn tìm bố mẹ tôi gây rắc rối, nhưng ba năm trước, bố tôi đã qua đời. Mẹ tôi vẫn sống cùng tôi từ đó đến nay.

Từ sau khi Vương Kim Hoa xuất hiện, tôi đã dặn bảo vệ khu nhà, thấy bà ta là đuổi đi ngay.

Sau khi bị đuổi khỏi khu nhà, không biết bằng cách nào, bà ta lại lần ra được nơi tôi làm việc…

Bà ta bôi mặt đen nhẻm, quần áo thì bẩn thỉu, rách tả tơi vài chỗ, ôm một cái bát mẻ miệng, ngồi xổm trước cổng công ty tôi xin ăn.

Có vài đồng nghiệp thấy bà ta đáng thương thì cho bà ít đồ ăn, hoặc dúi cho vài đồng.

Chỉ cần tôi bước qua cổng, bà ta liền khom lưng, khập khiễng tiến lại gần.

“Ninh Tuyết, làm ơn đi, cho tôi chút gì ăn với!”

Không lâu sau, cả công ty đều biết tôi quen với bà lão ăn xin trước cổng.

Có đồng nghiệp vì tò mò mà hỏi tôi:

“Tô Ninh Tuyết, bà cụ ở cổng hình như quen thân với cậu lắm, là họ hàng nhà cậu à?”

Tôi không biểu cảm gì, tiếp tục gõ bàn phím.

“Không quen. Chỉ là trước kia từng gặp bà ấy xin ăn ngoài đường, tôi tốt bụng giúp một lần, ai ngờ bị bà ấy bám riết.”

“À, ra vậy. Giờ làm người tốt khó thật đấy. Sau này gặp người già bên đường cũng không dám thương hại nữa.”

“Phải rồi! Lần trước mình thấy bà lão bán rau ven đường trông tội quá, mềm lòng mua hết, ai dè bên dưới toàn rau thối.”

“Còn tưởng bà ấy đáng thương, lần nào đi qua cũng cho ăn hoặc tiền. Không ngờ bà là người như vậy. Lần sau thấy chắc phải đi vòng, kẻo bị bám theo.”

“Đúng rồi đó, Ninh Tuyết à, cậu hiền quá nên dễ bị bắt nạt. Sau này giúp người cũng phải cẩn thận!”

Không bao lâu, Vương Kim Hoa không còn xin được gì trước cổng công ty tôi nữa.

Một ngày nọ, khi bà ta không chú ý, một người lang thang đã lấy mất mấy đồng còn lại trong cái bát của bà.

Vương Kim Hoa vừa kéo lê chân đuổi theo vừa hét:

“Trả tiền đây! Đồ trời đánh, đến cả của người già cũng không tha, trời ơi là trời, còn thiên lý nữa không!”

Tên ăn mày quẹo một cái rồi biến mất, bà ta liền ngồi phịch xuống đất, gào khóc thảm thiết.

Có người qua đường thấy tội liền ném vào bát mấy đồng, bà ta lại ôm bát cười hớn hở.

Nhưng bà vẫn bám trụ trước cổng công ty tôi, ngày ngày theo dõi tôi, không hề có ý định rời đi.

Đúng lúc con trai tôi được nghỉ hè, tôi xin nghỉ phép năm ở cơ quan, dẫn mẹ và con trai đi du lịch.

Nhưng dù ra ngoài, tôi cũng không thật sự được yên thân.

14

Vương Kim Hoa canh trước công ty tôi hai ngày không thấy tôi, vừa hỏi thăm liền biết tôi đã đi vắng.

Bà ta lại bắt đầu lang thang quanh khu vực.

Một tối nọ, bà ta còng lưng, rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Con hẻm khá cũ, nhiều căn nhà được xây từ thế kỷ trước, tường vàng ố, xám xịt, dưới ánh đèn đường mờ ảo càng thêm xập xệ.

Bà ta đeo một bao tải rắn, tay ôm cái bát mẻ, đảo mắt khắp nơi tìm chỗ ngủ qua đêm.

Một bóng người lướt qua bà, làm bay phần áo rách.

Bà ta tiếp tục tìm chỗ trú tạm, thấy xung quanh vắng tanh không một bóng người, liền ngồi xổm dưới mái hiên. Tựa lưng vào tường, bà thò tay vào túi lấy cái bánh bao còn sót lại từ trưa ra ăn đỡ đói.

Lúc ấy, ngón tay bà chạm phải vật gì cứng lạnh. Bà sờ thử, thấy là kim loại.

Rút ra nhìn, mắt bà sáng rực – đó là một chiếc vòng tay bằng vàng. Dưới ánh đèn mờ, chiếc vòng lấp lánh ánh vàng nhạt.

Đôi mắt đục ngầu của bà ta không giấu được lòng tham. Bà liếc quanh, thấy không ai, liền vội giấu vòng đi.

Có chiếc vòng này, bà sẽ không lo đói dài dài. Bà phải giấu thật kỹ, không cho ai biết.

Ôm chặt túi, bà nửa tỉnh nửa mê chợp mắt dưới mái hiên cả đêm.

Trời vừa tờ mờ sáng, bà ta vội vàng đứng dậy, đeo bao tải rắn lên vai rồi xuất phát.

Dọc đường bà vẫn còn đắn đo: nên đưa chiếc vòng này cho con trai, hay bán lấy tiền rồi giữ làm của riêng phòng thân?

Đang mãi suy nghĩ, bên tai bỗng vang lên tiếng hét:

“Chính là bà ta! Tối qua bà già này va vào tôi, sau đó vòng tay của tôi biến mất, chắc chắn là bà ta lấy!”

Một cô gái trẻ ăn mặc thời thượng, dẫn theo mấy người đang tìm kiếm quanh khu đó.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)