Chương 7 - Mẹ Chồng Bất Ngờ Thay Đổi
Tôi thu dọn đồ đạc, kéo vali chuẩn bị rời đi, thì bị Chu Cẩm Niên nắm lấy tay.
Anh ta có vẻ hơi ngượng ngùng:
“Nhược Lan, dạo này anh suy nghĩ rất nhiều. Là anh sai, anh xin lỗi em.”
Tôi lắc đầu:
“Không cần xin lỗi. Chẳng có gì phải xin lỗi cả. Anh muốn chăm mẹ anh, không sai. Tôi không muốn chăm mẹ anh, cũng chẳng sai.”
“Giờ đã phân rõ ràng một tháng một nhà. Tôi nói trước, tôi tuyệt đối không nghỉ việc đâu, tháng sau đến lượt anh thì tự mà nghĩ cách.”
Chu Cẩm Niên lại muốn nổi đóa, nhưng chưa kịp mở miệng thì tôi đã kéo vali bỏ chạy.
Cười chết đi được, bảo tôi quay lại sống chung với anh ta á? Không đời nào. Tôi còn ghê tởm nữa là!
Không ngờ là… Chu Cẩm Niên lại bị công ty cho thôi việc.
Sau đại dịch, tình hình kinh tế vẫn chưa hồi phục, nhất là với ngành Internet.
Mấy hôm trước vì chuyện mẹ nằm liệt, anh ta liên tục xin nghỉ, khiến sếp không vừa lòng, tiện thể cho luôn vào danh sách cắt giảm nhân sự.
Sau khi thất nghiệp, Chu Cẩm Niên bắt đầu nộp hồ sơ tìm việc mới. Nhưng suốt một tuần trôi qua không có lấy một hồi âm.
Đúng một tháng, Chu Cẩm Mạc gần như canh giờ chính xác để mang Thẩm Thúy Phương tới trả:
“Anh hai à, giờ anh cũng đang thất nghiệp, có thời gian chăm mẹ. Nếu không, sau này mỗi tháng em gửi anh một ngàn, anh chăm mẹ luôn nhé.”
“Hi Cầm trông hai đứa nhỏ đã bở hơi tai, lại thêm mẹ nữa thì làm sao kham nổi? Anh giờ rảnh rỗi, báo hiếu một chút không phải tốt à?”
Tôi ngồi bên cạnh nhìn sắc mặt Chu Cẩm Niên lúc đỏ lúc xanh suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Anh ta nghiến răng phản bác:
“Tôi còn phải đi làm tiếp chứ! Không đi làm thì ai nuôi nổi cái nhà này?”
Trần Hi Cầm liếc tôi:
“Chị dâu còn đang đi làm mà, nghe nói lương cũng không thấp hơn anh bao nhiêu đâu?”
Tôi lập tức gật đầu tiếp lời:
“Đúng thế, tôi chẳng phải đang nuôi cả nhà đây sao?”
Vậy là Chu Cẩm Niên cuối cùng cũng “đạt được giấc mơ” — ở nhà toàn thời gian “hưởng phúc”, tiện thể chăm luôn mẹ anh ta.
Tôi vẫn chưa về nhà, lấy cớ là nhà thuê gần công ty, đi làm cho tiện.
Chu Cẩm Niên có gây chuyện vài lần, giục tôi về, tôi đều phớt lờ. Tôi đâu có ngốc mà quay lại chịu khổ tiếp?
Cuộc sống như vậy trôi qua được hai tháng, Thẩm Thúy Phương vì huyết áp cao lại phải nhập viện.
Tôi đến thăm viện, ngồi nhìn Chu Cẩm Niên đang ngồi ngoài hành lang bệnh, không biết có phải ảo giác hay không — tôi thấy khoé miệng anh ta… khẽ cong lên.
Dù chỉ là một chút, nhưng rõ ràng là một nụ cười.
Mẹ anh ta nhập viện, thế mà làm con trai lại có thể cười?
Tôi đột nhiên cảm thấy gai người, lạnh sống lưng.
Bác sĩ khuyên rằng tâm trạng của bà cụ khi ở đây không được tốt, tốt nhất nên thay đổi môi trường sống.
Tôi lập tức nắm lấy cơ hội này, đề nghị để Chu Cẩm Niên đưa mẹ anh ta về quê sống.
Dĩ nhiên Chu Cẩm Niên không đồng ý, anh ta còn đang mong tìm việc đi làm lại cơ mà.
Ai ngờ Chu Cẩm Mạc lại “hỗ trợ thần thánh”:
“Anh hai à, bác sĩ cũng nói rồi, mẹ nên đổi chỗ sống.”
“Người già mà, ai chẳng mong được ‘lá rụng về cội’. Em thấy chị dâu nói đúng đấy, mẹ nên về quê sống thì hơn.”
“Ở đó toàn người quen, biết đâu mẹ được trò chuyện với người cũ, tâm trạng vui vẻ lên thì bệnh tình cũng cải thiện.”
Chu Cẩm Niên bị ba người chúng tôi đè chặt lên cái gọi là “đạo hiếu”, cuối cùng cũng đành gật đầu thỏa hiệp.
Chân trước Chu Cẩm Niên vừa đưa Thẩm Thúy Phương về quê, chân sau tôi đã lập tức đem nhà đi bán.
Cái nhà đó bị bà cụ làm cho ám đầy mùi phân, tôi chẳng muốn quay lại sống nữa.
Lúc mua nhà, Thẩm Thúy Phương nhất quyết không bỏ tiền, phần lớn là do bố mẹ tôi chi, nên sổ đỏ mang tên tôi.
Sau khi bán nhà, tôi chuyển khoản cho Chu Cẩm Niên một lần mười vạn — từng đó đủ để anh ta sống ở quê lâu dài, tôi cũng có thể lâu dài khỏi phải liên hệ lại.
Nghe tin tôi bán nhà, dắt con gái đi thuê chỗ khác ở, Từ Vinh đã giới thiệu cho tôi một căn hộ của bạn cô ấy. Chủ nhà sắp ra nước ngoài, muốn bán lại.
Tôi đi xem thử, nội thất đúng gu tôi, giá cả cũng hợp lý nên nhanh chóng ký hợp đồng.
Chẳng bao lâu, tôi dọn vào căn nhà mới cùng với Nhiên Nhiên.
Mỗi ngày sáng 9 tối 6, tan làm đón con, cuối tuần đưa bé đi du lịch gần — cuộc sống cứ thế bình lặng trôi qua đều đặn, yên ả.
Nhưng chưa được nửa năm, tôi bất ngờ nhận được điện thoại từ công an. Họ hỏi tôi có phải là con dâu của Thẩm Thúy Phương không.
Trái tim tôi đập mạnh — trực giác nói với tôi có chuyện chẳng lành. Quả nhiên, câu tiếp theo của đối phương là:
“Thẩm Thúy Phương đã chết, và cái chết… vô cùng thê thảm.”