Chương 4 - Mẹ Chồng Ác Độc Quay Về Thời Gian

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

4.

“Tiểu Dật, mẹ đến giúp con chăm em bé đây.”

Như thể chẳng nhìn thấy sắc mặt tôi, bà ta vừa mở cửa đã chen thẳng vào thay giày, đặt đống đồ xuống liền lao ngay tới chỗ con tôi.

Tôi giật mình, vội vã đi theo chặn trước mặt bà ta.

“Mẹ, mẹ vừa từ ngoài về, còn chưa rửa tay, đừng vội chạm vào con bé.”

Tôi cố gắng mỉm cười, không để móng tay dài của bà ta chạm tới con gái tôi.

“Đám trẻ chúng mày bây giờ chẳng biết chăm con gì cả, cứ kỹ càng như vậy thì lớn không nổi đâu.” Bà ta không hài lòng vì bị tôi ngăn lại, thấy chồng tôi không có ở nhà, liền bắt đầu phàn nàn với tôi.

“Con thật chẳng hiểu chuyện, phụ nữ sinh con xong mà còn quay về nhà mẹ đẻ, thời chúng tôi là bị đánh đuổi ra ngoài rồi đấy.”

“Mẹ!” Tôi ngắt lời bà ta:

“Bây giờ không phải thời của mẹ nữa rồi.”

“Cô dám cãi lại tôi?” Thấy tôi dám ngắt lời, bà ta lập tức bày ra dáng vẻ mẹ chồng, bắt đầu mắng mỏ.

“Đồ vô phép, mẹ mày dạy mày kiểu đó hả?” Bà ta chỉ tay vào mặt tôi, cảm xúc kích động, nước miếng theo lời mắng bắn thẳng vào tôi.

“Trong nhà không có đàn ông, ngay cả dạy con cũng không xong, ba mày chết sớm, mẹ mày nuôi mày thành ra cái dạng này đấy!”

“Đợi mẹ mày về, tao nhất định phải hỏi cho ra lẽ!”

“Chát!” Tôi hất tay bà ta ra, đang định mắng lại thì thấy dòng bình luận đột nhiên xôn xao.

“Hiệu quả thật kìa, chỉ cần kích một chút là điểm phẫn nộ của trà xanh tăng vèo vèo.”

“Vẫn là hành hạ phụ nữ mới có hiệu quả, nam chính chỉ làm nữ chính nổi giận, mỗi lần giận là điểm phẫn nộ tụt sạch, hệ thống suýt nữa thì từ bỏ cô ấy luôn.”

“Biết sao được, nữ chính không nỡ mà, yêu người ta cả đời, sao nỡ làm người ta tức giận.”

Thì ra hệ thống thực dụng vậy đấy, chỉ cần điểm phẫn nộ về 0 là nó lập tức bỏ rơi vật chủ.

Không được tức, không được tức, đời như tuồng kịch, nếu tôi tức chết thì ai vui đây?

Không ổn, nhìn vẻ mặt khiêu khích của bà ta, tôi thật sự không nhịn nổi nữa rồi.

“Chát!” Tôi vung tay tát thẳng lên gương mặt già nua kia.

Thấy bà ta ôm má, không dám tin nhìn tôi, ánh mắt vừa tủi thân vừa chấn động, tâm trạng tôi cuối cùng cũng được giải toả.

Khi cảm xúc trong tôi dần ổn định lại, sắc mặt bà ta càng lúc càng khó coi, tâm trạng tôi lại càng thoải mái, chắc hẳn vì không lấy được điểm phẫn nộ từ tôi, nên bị hệ thống nghiêm khắc cảnh cáo rồi chứ gì.

Nghe thấy tiếng cửa mở, tôi nhìn đồng hồ, đến giờ Dịch Hưng Tư tan làm về rồi.

Bà ta nghe thấy tiếng con trai về nhà, ánh mắt đảo một vòng, “bịch” một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt tôi.

“Tiểu Dật à, mẹ sai rồi, con tha thứ cho mẹ đi, nếu không mẹ sống không nổi mất!”

Dịch Hưng Tư vừa vào cửa đã thấy mẹ mình ôm lấy chân tôi mà lắc lắc, tôi ôm con đứng không vững, chỉ biết nhìn anh với vẻ bất lực.

“Mẹ đang làm gì vậy!”

Vừa thấy con trai vào nhà, còn chưa kịp nặn ra nụ cười, bà ta đã bị phản ứng của anh làm cho sững lại.

“Mẹ ở nhà gây chuyện với ba thì thôi, chúng con đã trốn ra xa như vậy rồi, sao mẹ còn bám theo tới tận đây!”

Dịch Hưng Tư lập tức chạy lại bế con gái, vòng tay ôm lấy eo tôi đỡ tôi đứng vững, sau đó cả hai chúng tôi cùng cúi đầu nhìn bà ta đang quỳ dưới đất.

“Hưng Tư, sao con có thể nói mẹ như vậy!”

Thấy hình ảnh ba người nhà chúng tôi đứng cạnh nhau, bà ta ngồi bệt dưới sàn, tròn mắt nhìn con trai, đầy vẻ không tin nổi.

“Mẹ vất vả nuôi con lớn như vậy, giờ thấy mẹ quỳ mà việc đầu tiên con nghĩ đến lại là trách mắng mẹ sao?!”

Giọng bà ta càng lúc càng lớn, lẫn trong đó là tiếng khóc như xé lòng:

“Mẹ vì con mà không đi làm, dồn hết tâm huyết để chăm sóc con, giờ con trả ơn mẹ thế này đây à?”

“Nuôi con mấy chục năm đúng là uổng công, cái đồ bất hiếu! Đồ vong ân phụ nghĩa!”

5.

Con bé bị tiếng hét chói tai của bà ta làm cho hoảng sợ mà khóc ré lên.

Dịch Hưng Tư vội vàng dỗ con, nhưng mẹ chồng vẫn không chịu buông tha, tiếp tục mắng chửi om sòm, khiến bé con bị kích động khóc mãi không dứt.

Hết cách, Dịch Hưng Tư bế con đặt lại vào tay tôi, đẩy tôi vào phòng ngủ rồi quay người đứng chắn trước cửa, lạnh lùng nhìn bà ta.

“Mẹ, con thà rằng mẹ chưa từng nuôi con suốt mấy chục năm qua.”

Chỉ một câu nói, bà ta lập tức câm nín, không thể tin nổi nhìn đứa con trai mà mình nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, hoàn toàn không ngờ nó có thể nói ra lời tàn nhẫn đến vậy.

Lời đau nhất vẫn luôn phải được thốt ra từ người thân yêu nhất mới đủ sức xuyên tim.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)