Chương 6 - Mẫu Thân Trở Về
Chỉ tiếc Tần Uyên cứng cỏi, thà treo cổ tự tận chứ không chịu nhục.
Chúng sợ ngươi nổi điên, mới rước ta vào phủ, cho ta chiếm thân phận và viện của Tần Uyên. Nhưng kẻ thực sự hại chết nàng, chính là phụ tử Tần gia và Thần vương!
Nay ngươi biết rồi thì sao?
Ngươi chỉ dám bắt nạt ta, một thiếu nữ yếu ớt tay không tấc sắt!
Ngươi là nữ nhân, ngươi dám giết phu quân cùng kế tử của mình sao?
Còn Thần vương điện hạ là hoàng tử chí ái của hoàng thượng, ngươi dám động tới hắn sao?
Ha ha ha! Tần Uyên chết thảm lắm, bị cuộn chiếu ném ra loạn táng cương, xác bị dã cẩu xâu xé. Chúng còn lo nàng chết chưa triệt, liền đâm thêm mấy nhát… chính ta tận mắt nhìn thấy!
Ha ha ha…! Nay ngươi biết rồi, nhưng chẳng thể báo thù, thật khiến ta cười chết mất!”
Chẳng trách viện của Uyên nhi ba năm trước toàn bộ nô bộc bị bán sạch, chẳng trách Xuân Cảnh phái đi khắp nơi cũng không tìm được nàng, chẳng trách chúng bức ta nhận một kẻ lạ làm con gái…
Ta khát khao sự thật, nhưng chẳng ngờ lại là sự thật đẫm máu đến thế.
Trong cơn phẫn hận, ta phun một ngụm máu tươi.
14.
Cả gian đại điện rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở dồn dập của ta.
Xuân Cảnh lo lắng vội xoa ngực, gọi người mời thái y.
Ta xua tay, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phụ tử Tần gia cùng Bùi Hoán.
Phụ tử Tần gia ánh mắt trốn tránh, không dám đối diện.
Chỉ có Bùi Hoán ung dung, lạnh nhạt cất lời:
“Cô cô chớ giận. Biểu muội Uyên nhi không có phúc phận, chẳng bằng cứ nhận Chi Chi làm nghĩa nữ. Bản vương cưới nàng làm vương phi, cô cô chính là nhạc mẫu của bản vương.
Đợi ngày bản vương đăng cơ tất phong ngươi làm Hộ quốc Trưởng công chúa, ban phong đất, hưởng bổng lộc thiên hạ. Như thế chẳng phải mọi sự đều tốt sao?”
Phụ tử Tần gia cũng vội phụ họa:
“Chiêu Dương, việc này không thể trách ta. Uyên nhi giống ngươi, tính tình quá cứng. Gả cho Thần vương có gì không tốt?
Ta thân làm phụ thân, cũng chỉ muốn cho nó tốt. Nào ngờ nó nghĩ quẩn.
Nay sự đã thành, ta và ngươi mới là phu thê, cùng nhau đến già. Nữ nhi vốn là người ngoài, sớm muộn cũng phải gả đi.
Con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi. Ngươi coi như Uyên nhi đã chết, từ nay chúng ta đồng tâm hảo hảo sống qua ngày.
Ngươi đâu biết những năm qua ta nhớ ngươi đến mức ăn chẳng ngon, ngủ chẳng yên…”
Nói rồi Tần Thù còn bày vẻ si tình, bước lên muốn nắm tay ta.
Tần Phong cũng rón rén:
“Mẫu thân, từ nay chúng ta một nhà hòa thuận, nhi tử tất hiếu kính ngươi. Nữ nhi nào sánh được nam nhi, chỉ có con trai mới có thể nối dõi tông đường…”
Ta gạt mạnh tay Tần Thù, lạnh nhạt nhìn cả hai kẻ đang cười nịnh nọt.
Tần Thù chau mày, bất mãn:
“Chiêu Dương, nàng đừng làm mình làm mẩy. Nữ nhân, chỉ nên hiền thục tề gia. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, ta ắt đối xử tốt với nàng.”
Ta hít sâu một hơi, trong lòng quyết định đã định.
Quay sang Xuân Cảnh:
“Truyền lệnh chiêu dương vệ, bao vây phủ công chúa. Hôm nay ai cũng không được rời khỏi, kẻ nào dị động, giết không tha!”
15.
Lời ta vừa dứt, cả đại sảnh tĩnh lặng.
Bên ngoài bóng người chập chờn, từng đội thị vệ lục tục tập kết, bao trùm cả phủ.
Sắc mặt mọi người biến đổi.
Ngay cả Bùi Hoán cũng kinh biến, song vẫn gắng tỏ ra cứng cỏi:
“Cô cô… chẳng lẽ muốn tạo phản?”
Tạo phản? Hắn quá coi trọng bản thân rồi.
Ta khinh miệt liếc nhìn.
Liễu Chi Chi vốn nhát chết, lập tức chạy ra ngoài muốn thoát.
Vừa tới cửa, liền bị một cước đá văng trở lại, ngã nhào ngay dưới chân ta.
Bên ngoài, từng hàng thị vệ đứng nghiêm, đồng loạt rút đao, sát khí tràn ngập, gắt gao nhìn bốn kẻ kia.
Tần Phong ngã khuỵu, mặt trắng bệch, thân thể run lẩy bẩy, ống quần loang lổ.
Tần Thù há miệng muốn nói, rồi lại nuốt xuống, chỉ biết trốn sau lưng Bùi Hoán.
Bùi Hoán vẫn cố giữ bình tĩnh, lạnh lùng nói:
“Cô cô, trước kia là bản vương sai, bản vương sẽ bồi thường cho ngươi. Hà tất vì một nữ nhân mà khiến song phương đều thiệt hại?
Bản vương là hoàng tử, là phụ hoàng sủng ái nhất. Nay bản vương đã vào phủ, mà ngươi lại để chiêu dương vệ bao vây, e rằng tin tức đã truyền vào cung. Nếu giết bản vương, ngươi tất tội mưu phản, chắc chắn chết không toàn thây!”
Ta chẳng thèm đáp, chỉ cúi nhìn Liễu Chi Chi cùng Tần Phong dưới chân.
Trong mắt chúng lóe lên hy vọng, ngỡ rằng ta đã bị dọa sợ.
Nhưng ta rút thẳng bảo kiếm bên hông Xuân Cảnh, nhẹ nhàng vung một nhát.
Lưỡi kiếm lướt qua cổ Tần Phong và Liễu Chi Chi.
Máu tươi phụt trào, niềm hy vọng trong mắt chúng hóa thành kinh hoảng, rồi tuyệt vọng.
Chúng ra sức ôm lấy cổ, ngăn máu chảy, song vô vọng.
Thân thể càng lúc càng yếu, nỗi sợ càng lúc càng đậm.
Cuối cùng cả hai ngã xuống, chết không nhắm mắt.
16.
Tần Thù cả kinh, loạng choạng bỏ chạy ra ngoài.
Nhưng còn chưa kịp bước qua cửa đã bị hộ vệ chặn lại, thô bạo đẩy ngược trở vào.
Hắn ngã lăn trên đất, mặt mày hoảng hốt, hai tay chống đất, không ngừng lùi lại, đôi mắt khiếp sợ nhìn ta, miệng lắp bắp niệm:
“Ngươi không thể giết ta… ta là phò mã, là phò mã… là tiên đế đích thân ban hôn, lại là con trai nguyên Đại học sĩ. Giết ta, ngươi cũng sẽ gặp rắc rối… không thể giết ta…”