Chương 7 - Mẫu Hậu Định Mệnh
Cho nên mới nói, ái tình gì đó, đâu thể sánh bằng quyền thế kiên cố!
Bất quá chỉ là thứ không đáng nhắc đến mà thôi!
Về phần Ngụy Anh và tiểu lang quân của nàng, hai người ấy không có được sự tỉnh táo như ta và Hách Trường Phong.
Song ta cũng không ép Ngụy Anh đoạn tuyệt tình cảm tức thì.
Tiểu lang quân kia nói muốn lập công danh, vậy thì ta liền cho hắn vào dưới trướng Hách Trường Phong, để hắn có cơ hội thực hiện chí hướng.
Ngụy Anh nói không muốn nhập cung, muốn chờ tiểu lang quân hồi kinh cưới nàng,
vậy thì ta cho nàng thời gian để chờ.
Ta từng nghĩ, lớp trẻ bây giờ, có khi còn mãnh liệt hơn bọn ta năm xưa, can đảm hơn bọn ta năm xưa.
Nếu tiểu lang quân của Ngụy Anh thật sự lập được chiến công hiển hách, rồi lấy dũng khí một thân một mình cầu thân trước long nhan…
Ta – Thái hậu, cũng là cô mẫu của nàng – ắt sẽ ra mặt giữ gìn cho đôi bên.
Người dũng cảm vô úy như thế, nếu được rèn luyện tốt, sau này cũng là trợ thủ đắc lực cho Ngụy thị ta.
Đáng tiếc thay, Ngụy Anh chờ bốn năm, ta cũng chờ bốn năm… Rốt cuộc, chẳng từng thấy thiếu niên mà nàng nhắc tới bước đến ngự tiền.
Đã như vậy, thì phải cắt đứt hẳn mộng tưởng ấy.
Để khỏi về sau vướng víu không dứt, lưu lại hậu họa.
11
Từ Ngụy phủ truyền tin vào cung, mẫu thân bệnh nặng, đã như dầu cạn đèn tàn.
Ta cùng hoàng hậu khởi giá hồi phủ thăm viếng.
Lần cuối ta gặp mẫu thân, là hơn mười năm trước, khi phụ thân còn sống.
Yến cuối năm trong cung, ta ngồi thượng thủ, mẫu thân ngồi hạ thủ, cùng các mệnh phụ khác, từ xa hành lễ với ta.
Miệng xưng: “Hoàng hậu nương nương vạn an!”
Yến kết thúc, Lý Chương hiếm khi mềm lòng, cho ta và mẫu thân gặp riêng thoáng chốc.
Nhưng khi mẹ con đối mặt, lại im lặng chẳng nói nên lời, chỉ đôi ba câu xã giao, còn xa cách hơn người dưng nước lã.
Sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân không còn ra khỏi Ngụy phủ.
Có lẽ bà sớm biết cái chết của phụ thân là do đâu, trong lòng vẫn oán trách ta.
Đến cả yến cuối năm của hoàng thất, mẫu thân cũng chưa từng tham dự nữa.
Nay gặp lại, người đã bệnh đến mức chẳng thể ngồi dậy.
Nằm đó, già nua gầy gò, khô quắt như cành cây mục giữa mùa đông.
Nhị muội ngồi bên giường, từng thìa từng thìa đút thuốc cho bà.
Ta không bước vào, chỉ đứng xa nơi ngưỡng cửa.
Thân khoác cẩm y, khí độ thong dong, trên mặt không một chút buồn thương.
Đôi mắt đục mờ của mẫu thân nhìn ta thật lâu, vẫn không nhận ra, còn vội vàng vùng dậy muốn hành lễ với Hoàng hậu.
Ta không ở lại lâu trong Ngụy phủ.
Bên cạnh mẫu thân, đã có nhị muội, có Ngụy Vũ Hằng, có con cháu của nhị muội, có con cháu của Ngụy Vũ Hằng.
Con cháu đầy nhà, e rằng đến lúc lâm chung, bà cũng không nhớ rằng, mình còn có một trưởng nữ.
Trưởng nữ ấy, từ lúc lọt lòng đã chưa từng được bú sữa mẹ, cũng chưa từng gọi một tiếng “nương”.
12
Từ khi Ngụy Anh nhập cung, sáng tối vấn an, đối với ta kính trọng có thừa.
Nàng thường đến Từ Ninh cung trò chuyện, ngồi với ta chốc lát.
Nàng giống ta thuở thiếu thời, chẳng được thánh sủng, nhưng hậu vị vẫn vững như bàn thạch.
Ban đầu hậu cung luôn có vài phi tần không biết điều, mưu toan cướp ngôi hậu,
Ngụy Anh xử lý vài người, tay dính máu rồi, liền chẳng còn ai dám nhòm ngó hậu vị của nàng nữa.
Kẻ trong chốn quyền quý, luôn ưa những trò chơi sống còn.
Mà cũng luôn cần thấy máu chảy mới biết an phận!
Sau khi Ngụy Anh hoài thai, ta liền rước nàng đến bên ta chăm sóc.
Tay hoàng đế không vươn vào được Từ Ninh cung, giận dữ mà vô phương, chỉ biết mượn cớ giáng phạt vài tử đệ Ngụy thị đang làm quan.
Chẳng qua chỉ là cơn thịnh nộ bất lực!
Để bảo hộ thai nhi của Ngụy Anh, vốn dĩ hậu cung yên ắng lại liên tiếp truyền đến tin hỷ.
Hoàng đế khi ấy mới tạm an lòng, song lại càng đắm chìm nơi cung nội, chỉ mong sinh thêm nhiều hoàng tử.
Để dù Ngụy Anh có sinh ra đích tử, hắn cũng có thể lựa một hoàng tử khác lập làm thái tử.
Chỉ tiếc, hoàng đế không biết, hoàng tự hậu cung đâu phải ai cũng dễ dàng mang thai!
Có mang thai rồi, chưa chắc đã sinh được!
Có sinh được, sợ rằng cũng chẳng lớn nổi!
Hậu cung của phụ hoàng hắn, ta từng thử qua cả một lần.
Giữ ai, bỏ ai, bất quá đều do ý ta định đoạt mà thôi!