Chương 8 - Máu Đỏ Trên Nôi Trắng
“Thêm vào đó, nhờ cú phản công của nhà họ Thư, họ đã bị buộc nộp đơn xin phá sản.”
Tôi cầm tập tài liệu mỏng ấy, không cần mở ra xem.
Trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm.
Những người đó, cuối cùng cũng đã nhận lấy cái kết xứng đáng.
Ngày xuất viện, tôi bế con gái nhỏ đang say ngủ trong lòng.
Anh trai và cha mẹ cùng đến đón.
Cả y tá trưởng của trung tâm và người lao công từng cố gắng cứu giúp tôi cũng đến tiễn.
Y tá trưởng vài lần định mở miệng xin lỗi.
Tôi chỉ khẽ đặt tay lên vai cô ấy.
“Không trách cô đâu. Trong hoàn cảnh như vậy, tin nhầm người cũng là chuyện dễ hiểu.”
“Tôi chỉ mong, sau này nếu gặp lại tình huống tương tự, cô sẽ nhớ — hãy chọn đứng về phía sự sống.”
Đôi mắt cô đỏ hoe, gật đầu thật mạnh.
Khi trở về biệt thự nhà họ Thư, mọi thứ vẫn y nguyên như ngày tôi rời đi để kết hôn.
Tôi bảo người làm thu dọn toàn bộ hành lý, kể cả chiếc váy ngủ dính máu năm ấy.
Vết máu ấy từng là dấu mốc của nỗi tuyệt vọng và lạnh lẽo, tôi không muốn giữ lại.
Tôi ra lệnh mang nó đi đốt.
Tôi muốn nói với chính mình — tôi đã thật sự tái sinh.
Vài ngày sau, anh trai mang đến tin tức mới từ công ty.
Do tập đoàn Cố thị sụp đổ, nhà họ Thư đã kịp thời thu mua phần tài sản cốt lõi có giá trị nhất, tái cấu trúc và thành lập một công ty con mới.
Hội đồng quản trị thống nhất quyết định — giao công ty ấy cho tôi điều hành.
Coi như món quà mừng trăm ngày tuổi của con gái tôi.
“Nhà họ Thư tin vào năng lực và bản lĩnh của em.”
Anh đưa tôi bản bổ nhiệm, giọng đầy tin tưởng.
“Sau tất cả những gì đã trải qua em hiểu rõ hơn bất kỳ ai về sự phức tạp của thương trường và lòng người.”
“Cứ làm điều em muốn, toàn bộ nhà họ Thư sẽ là hậu thuẫn cho em.”
Tôi đón lấy tờ quyết định, lòng trào dâng hàng nghìn cảm xúc.
Nhưng sau tất cả, chỉ còn lại sự bình thản và kiên định.
Những ngày tháng sinh tử trong thời gian ở cữ ấy không thể khiến tôi gục ngã.
Ngược lại, chúng giúp tôi hiểu rõ mình sống vì điều gì, và sẽ chiến đấu vì ai.
Tôi bế con gái, đứng trước ô cửa kính lớn, nhìn về đường chân trời nơi thành phố rực sáng.
Tôi nhớ đến một câu nói:
“Sức mạnh thật sự không phải là không có điểm yếu, mà là dù có điểm yếu vẫn có thể đứng dậy chiến đấu cho chính mình và người mình yêu.”
Con gái tôi — chính là điểm yếu, cũng là nguồn sức mạnh của tôi.
Cơn bão tháng ở cữ đã qua những phản bội và tổn thương đã được pháp luật khép lại.
Tôi biết, con đường kinh doanh phía trước vẫn còn nhiều chông gai.
Nhưng tôi không còn sợ hãi.
Vì tôi hiểu, chỉ cần giữ vững niềm tôn trọng sự sống và nguyên tắc trong lòng, sẽ không có đỉnh núi nào không thể vượt qua.
Ánh nắng xuyên qua khung kính, rọi lên khuôn mặt bé con đang ngủ say, phản chiếu thứ ánh sáng ấm áp.
Tôi cúi đầu, nhìn sinh mệnh nhỏ bé trong vòng tay mình — thế giới mới của tôi, tương lai của tôi.
Khẽ hôn lên trán con.
Đây là sau “tháng ở cữ đẫm máu” ấy, món quà của tôi và con — một khởi đầu thật sự mới.
【Hết toàn văn】