Chương 3 - Thỏa Thuận và Sự Thanh Thản - Mất Trí Nhớ

3

Tiếp đó tôi lại liệt kê một loạt quy tắc có vẻ hợp lý nhưng thực ra không mấy hữu ích, tổng kết lại là, anh ở nhà tôi thì phải nghe theo tôi.

Tô Dục có vẻ hoang mang, nhiều lần anh muốn xen vào nhưng tôi không cho cơ hội, cho đến khi tôi nói xong hết, anh mới lặng lẽ nuốt nước miếng.

"Vậy, cậu không phải là bạn gái tôi, tại sao mẹ tôi lại đưa tôi đến nhà cậu? Có phải nhầm rồi không? Tôi muốn gọi điện xác nhận một chút có được không..."

Ý định vừa nhút nhát vừa muốn chạy của anh bị tôi nhìn thấu ngay!

Tôi cười rạng rỡ.

"Cậu nghĩ sao vậy? Mẹ cậu đã tin tưởng giao cậu cho tôi thì chắc chắn là có lý do của dì ấy, người duy nhất trên đời này không hại cậu chính là dì ấy đấy."

Tô Dục thu mình lại, có lẽ đã thấy trước cuộc sống đau khổ phía trước, vẻ mặt rất đắn đo.

Tôi đi đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng vỗ vai.

"Cậu xem, cậu bị mất trí nhớ, thân thể cũng chưa hồi phục hoàn toàn, những điều tôi đặt ra cũng là để gián tiếp giúp cậu phục hồi thôi, dì đã biết rồi."

Tôi lại gián tiếp truyền đạt một số quan điểm mà anh không thể từ chối, cuối cùng Tô Dục gật đầu.

"Được."

Ha, tin là tốt rồi! Nhưng xin lỗi dì Tô! Tôi thật sự là lấy tiền làm việc, xong lại còn trả thù riêng.

Hehe, ai bảo da mặt tôi dày.

Nghĩ vậy, tôi không nhịn được cười ra tiếng, trở về thực tại nhưng lại giật mình vì khuôn mặt cười toe toét trước mắt.

"Mẹ ơi, cậu làm gì thế!"

Tô Dục ngây thơ.

"Tôi đang hỏi, phải gọi cậu thế nào?"

"Nguyễn Ny Ny."

"Được Ny Ny, tôi ngủ ở đâu?"

Khóe miệng tôi giật giật, tôi khó chịu với sự thân thiện vô cùng tự nhiên của anh trong một giây, rồi dẫn anh đến căn phòng trống bên cạnh.

"Anh ngủ ở đây này, có gì cần cứ nói với tôi."

Nhưng chưa chắc tôi đã đáp ứng.

Tô Dục cười rất ngoan.

"Được Ny Ny, cảm ơn Ny Ny."

Tôi tựa vào cạnh cửa, không kìm được mà xoa xoa cánh tay, cảm thấy da gà nổi khắp người.