Chương 7 - Mất Trí Nhớ Và Vị Hôn Phu Thô Lỗ

Không còn là anh chàng “công nhân lâm nghiệp” mặc đồ giản dị ngày nào, bây giờ anh là Tổng giám đốc Chu — vest thẳng thớm, khí chất sắc lạnh, đi giữa vòng vây nhân viên mà vẫn nổi bật như một vị chủ tướng.

Vẫn là gương mặt ấy, đẹp trai đến mức khiến người ta không dám rời mắt.

Thấy anh, Lục Ninh Viễn cười gằn, môi cong lên mà mắt lạnh tanh:

“Chào Tổng giám đốc Chu. Nghe nói anh đã bỏ ra không ít tâm huyết cho dự án lần này.”

Hai người bắt tay nhau, mà không khí giữa họ như sực nồng mùi thuốc súng.

Lục Ninh Viễn không buông tay ngay, mà còn tiến sát lại, giọng mỗi lúc một đắc ý:

“Thật tiếc, ý tưởng của công ty tôi lại trùng hợp với anh. Mà vị trí thuyết trình hôm nay… lại nằm trước phần của anh mới chết chứ.”

Câu nói đó vừa thốt ra, sắc mặt Chu Tư Dũ lập tức trầm xuống.

Chẳng cần nói thêm, anh đã hiểu tất cả.

Lục Ninh Viễn lại cố tình giáng thêm một đòn:

“Phải cảm ơn vị hôn thê của tôi chứ. Nhờ cô ấy quen biết với anh, tôi mới có được nguồn cảm hứng tuyệt vời như vậy.”

Vừa nói hắn vừa vỗ vai tôi một cái, rồi cười nhếch môi bước vào hội trường, vẻ mặt như thể dự án này đã là vật trong túi hắn.

Tôi nhìn thấy lông mày Chu Tư Dũ nhíu chặt lại, trong lòng đột nhiên dâng lên một cơn hoảng loạn mơ hồ.

Tôi lập tức quay sang giải thích:

“Không phải em! Em không làm gì cả!”

Nhưng anh không nghe, chỉ sải bước lướt qua tôi mà đi, lạnh lùng không ngoái đầu lại.

11

Trong phần thuyết trình dự án, Lục Ninh Viễn là người thứ hai lên sân khấu, trông vô cùng tự tin.

Nhưng bản thiết kế trên slide của hắn lại khiến tôi cảm thấy quen mắt.

Đó chính là bản vẽ mà tôi từng thấy trong căn nhà gỗ giữa rừng.

Chỉ trong tích tắc, tôi lập tức hiểu ra lý do vì sao hôm đó Lục Ninh Viễn lại bất chấp trời mưa đến tìm tôi.

Tay tôi đổ mồ hôi, lòng bàn tay siết chặt đến trắng bệch.

Sau khi hắn kết thúc phần trình bày, cả hội trường vang lên một tràng pháo tay như sấm. Tôi nhìn thấy người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm gật đầu đầy hài lòng.

Kế tiếp là Chu Tư Dũ.

Anh vẫn ngồi ở góc cuối của dãy, không thu hút sự chú ý, chỉ thỉnh thoảng nghiêng người thì thầm điều gì đó với đồng nghiệp bên cạnh.

Khi lên sân khấu, nét mặt anh vẫn điềm tĩnh như thường, không hề lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.

“Xin chào mọi người, tôi là Chu Tư Dũ.”

“Phương án của tập đoàn Lục vừa rồi quả thật rất xuất sắc, nhưng tôi có một vài điểm muốn đặt câu hỏi.”

Sắc mặt Lục Ninh Viễn lập tức thay đổi.

Chu Tư Dũ khẽ cong môi cười, dáng vẻ hồ ly già lại hiện lên trên người anh.

Tôi cũng không biết tâm trạng mình lúc đó là gì, chỉ biết bản thân lại nở nụ cười trong hoàn cảnh như thế.

Nửa tiếng sau, dưới sân khấu, Lục Ninh Viễn đã bị Chu Tư Dũ phản bác đến trắng bệch cả mặt.

“Chắc hẳn lúc này trong lòng mọi người đều có một thắc mắc: tại sao tôi lại hiểu rõ phương án của tập đoàn Lục đến vậy, thậm chí còn biết rõ cả những điểm sai sót và cách khắc phục?”

“Bởi vì — phương án mà tập đoàn Lục sử dụng, hoàn toàn là bản sao của đề án đầu tiên do tôi thực hiện.”

Chu Tư Dũ đã lật ngược thế cờ một cách đẹp mắt.

Dự án, đương nhiên, rơi vào tay anh.

Tin tức lan ra, nhà họ Lục trở thành chuột chạy qua đường, ai ai cũng khinh bỉ.

Chỉ là, quãng thời gian đó, tôi lại chẳng sống yên chút nào.

Bố tôi vẫn chưa từ bỏ ý định ép tôi gả cho Lục Ninh Viễn.

“Dù bây giờ nhà họ Lục có chút rắc rối, nhưng ‘ngựa còm còn hơn lừa mập’.”

“Con với thằng Chu kia thì mập mờ không rõ, bị thiên hạ đồn lên đồn xuống. Bây giờ ngoài Lục Ninh Viễn ra, còn ai chịu lấy con?”

“Nghe lời đi, bố cũng vì muốn tốt cho con. Phụ nữ thì cả đời cũng cần một người đàn ông để dựa vào.”

Tôi không nhịn nổi nữa, ném thẳng ly nước xuống đất.

“Bố có thể tỉnh mộng được không? Phụ nữ cả đời này thứ không cần nhất chính là đàn ông! Nếu mẹ ngày xưa không lấy bố, thì giờ bố vẫn là một nhân viên quèn dưới đáy công ty, còn mẹ—chắc chắn sẽ sống ngày càng tốt đẹp!”

“Bốp—”

Ông ta tát tôi một cái, khiến tai tôi ù đi, ong ong không dứt.

“Thẩm Niệm, bố nói cho con biết: cái hôn sự này, con lấy cũng phải lấy, không lấy cũng phải lấy! Hai ngày nữa là lễ đính hôn, bố đã bàn xong với nhà họ Lục rồi! Đừng quên, cổ phần của mẹ con vẫn đang trong tay bố. Nếu con không chịu cưới Lục Ninh Viễn, thì phần cổ phần đó… bố sẽ tặng luôn cho người khác!”

Tôi lạnh lùng nhìn ông ta cười khẩy:

“Thấy chưa, đến phút cuối, cái mà bố nắm được trong tay, vẫn chỉ là thứ phụ nữ để lại cho bố.”

Ông ta tức giận đùng đùng đập cửa bỏ đi.

Căn nhà lại trở về với sự trống vắng ban đầu.

Tôi ôm gối ngồi co ro một góc, đột nhiên… rất nhớ căn nhà gỗ nhỏ trong rừng ấy.

12

Tôi có mặt đúng giờ trong lễ đính hôn.

Trên người là bộ váy dạ hội tôi tiện tay chọn từ hôm qua — dáng đuôi cá, ôm sát eo, tà váy dài quét đất, bước đi lướt nhẹ như gió.

Tôi giống như một cái máy, đứng ở cửa chào đón khách khứa qua lại, cho đến khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Chu Tư Dũ bước đến với nụ cười trên môi, nhưng tôi lại nhìn thấy trong mắt anh ẩn chứa một tia lạnh lẽo.

Anh dừng lại trước mặt tôi, liếc qua Lục Ninh Viễn bên cạnh bằng ánh mắt khinh miệt:

“Chừng đó năm trôi qua gu thẩm mỹ của em vẫn tệ như ngày nào.”

Sắc mặt Lục Ninh Viễn lập tức trở nên xám xịt.

“Đúng vậy, vẫn luôn rất tệ.” Tôi mỉm cười gật đầu.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)