Chương 2 - Mất Trí Nhớ và Sát Thủ Lợi Dụng

5

Phía sau vang lên tiếng động khe khẽ.

Tôi quay lại thì thấy Lục Dương đã tỉnh, cả người căng thẳng nhìn tôi:

“Em đang xem gì đấy?” – giọng anh trầm thấp.

Tôi giơ tờ giấy ghi chú lên:

“Chứng cứ phạm tội của anh.”

Sắc mặt Lục Dương lập tức thay đổi, anh bật người xuống giường, bước từng bước áp sát tôi.

Cho đến khi…

Anh chặn tôi vào góc tường.

Một tư thế rất thích hợp để “đóng tường”.

Tim Lục Dương đập nhanh và dồn dập, như muốn vang cả trời.

Điều đó chứng tỏ gì?

Chứng tỏ anh ấy đang hồi hộp vì tôi!

Một người đàn ông, vì một người phụ nữ mà tim loạn nhịp —

Không phải yêu thì là gì?

Tôi vô thức liếc nhìn bản thân…

Ờm, hôm nay đúng là mặc hơi gợi cảm thật.

Một chiếc váy ngủ hai dây, cổ khoét sâu.

Bảo sao Lục Dương lại không kiềm chế nổi.

Bỗng nghe giọng anh ấy khàn khàn vang lên:

“Chứng cứ của anh à? Nói xem, em tìm được gì rồi?”

Vừa nói, anh vừa chậm rãi đưa tay lên, vuốt ve cổ tôi một cách nguy hiểm.

Tựa như chỉ cần muốn là có thể cướp đi hơi thở của tôi.

Tôi lập tức kéo tay anh xuống, rồi dắt nó trượt theo đường cổ, chậm rãi đi xuống…

“Chồng ơi, can đảm lên nào.”

Lục Dương: “?”

Tôi lắc lắc tờ giấy ghi chú trong tay, nghiêm túc nói:

“Chuyện anh yêu em đã giấu không nổi nữa rồi, chi bằng chúng ta… luyện tập thật luôn đi?”

Sau khi nhìn rõ tờ ghi chú, Lục Dương như thở phào nhẹ nhõm, lập tức định quay người rút lui.

Nhưng tôi đâu cho anh đi, nhất quyết giữ chặt tay anh lại.

“Buông ra.” – hơi thở của người đàn ông đã bắt đầu dồn dập.

Trong lúc giằng co, dây áo hai bên tôi thức thời tuột xuống.

Tay anh vừa khéo lại thay thế cho vị trí của dây áo.

Khoảnh khắc da chạm da, cả người Lục Dương cứng đờ, tai đỏ bừng, yết hầu chuyển động lên xuống không tự nhiên.

“Á… Anh bóp đau em rồi đó.” – tôi nhìn anh đầy vô tội – “Chồng ơi, anh định chịu trách nhiệm với em thế nào đây?”

6

Tối hôm đó, cuối cùng tôi cũng leo lên giường của Lục Dương.

Vì tôi nói rằng ngực mình bị anh va trúng, có khả năng ban đêm sẽ phát bệnh đột ngột.

Thế nên anh phải ở bên cạnh không được rời nửa bước.

Lục Dương bất đắc dĩ, đành phải đầu hàng.

Đêm khuya.

Lục Dương hình như đã ngủ, hơi thở đều đều.

Còn tôi thì không tài nào ngủ nổi, liền lén lút ngồi dậy nghiên cứu cơ bụng của anh ấy, rồi đến cơ ngực trắng mịn và đầy đặn.

Trước đây chắc tôi thường xuyên hôn và cắn lắm.

Con bé chết tiệt này, ăn ngon thật đấy.

Đói đến phát điên, tôi thậm chí còn ghen tị với chính mình trong quá khứ.

Ngay lúc tôi đang cố kéo quần anh ấy xuống một chút,

Lục Dương lập tức cảnh giác, nắm lấy cổ tay tôi.

Giọng mang ý cảnh cáo:

“Em đang làm gì?”

Tôi chân thành đáp:

“Chồng à, em cảm thấy hình như em cũng làm hỏng anh rồi… Em đang kiểm tra lại thôi mà.”

Lục Dương lạnh lùng nói:

“Ngủ ngoan vào.”

Tôi nghe vậy thì bực.

Liền lật người, ngồi hẳn lên người anh.

“Đây là cách anh nói chuyện với vợ sao?”

Cơ thể Lục Dương cứng đờ, mà chỗ tôi đang ngồi… cũng cứng đờ không kém.

Tôi được đà lấn tới, cố tình xoay hông mạnh một cái.

Người đàn ông khẽ rên một tiếng, nâng mông tôi lên bằng hai tay, nghiến răng nói từng chữ:

“Kiều Tây, anh và em không phải kiểu quan hệ mà em nghĩ đâu.”

7

Ý gì đây?

Không muốn nhận trách nhiệm à?

Tôi cười lạnh:

“Vậy là quan hệ gì? Người qua đường chắc?”

Lục Dương còn lạnh nhạt hơn tôi, không nói một lời, chỉ gật đầu.

Tôi tát thẳng một cái lên ngực anh.

Trên làn da trắng nõn của anh lập tức hiện lên vết đỏ.

Mẹ ơi.

Cảm giác tuyệt vời quá mức, đàn hồi cực đỉnh.

Tôi không kìm được, âm thầm sung sướng một giây.

Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn tôi, như không thể tin nổi:

“Em đánh tôi?”

Môi anh đỏ mọng như chính lồng ngực kia vậy.

Quá dụ hoặc, nhưng tôi phải kiềm chế.

“Tôi là người qua đường? Vậy sau khi tôi bị tai nạn, ai là người thức trắng cả tuần liền canh tôi không rời nửa bước?”

“Là ai viết tờ giấy ghi chú, ghi đầy những sở thích của tôi, còn nói phải nhớ kỹ để một phát trúng tim?”

“Là ai mỗi ngày sau khi tôi xuất viện đều nấu canh bồi bổ, ngâm chân cho tôi, thậm chí còn xoa bóp?”

“Với một người qua đường mà anh cũng đối xử thế à? Trung Quốc cảm động cũng nên trao anh cái cúp chứ?”

Lục Dương mím chặt môi, quay đầu tránh né ánh mắt tôi.

Lồng ngực người đàn ông phập phồng lên xuống —

Phập phồng… đẹp chết đi được, suýt nữa tôi tha thứ cho anh rồi.

Ngay lúc tay tôi không biết điều định đưa qua sờ tiếp…

Lục Dương lạnh giọng nói:

“Em nghĩ sao thì nghĩ. Dù sao giữa chúng ta cũng không phải kiểu quan hệ có thể tùy tiện lên giường.”

8

Tôi tức rồi.

Tôi thật sự tức rồi.

Lục Dương có đẹp trai, có thân hình ngon, lại còn nhẫn nhịn đầy sâu sắc đi chăng nữa…

Thì cũng không phải lý do để từ chối tôi hết lần này đến lần khác!

Tôi xinh đẹp thế này, thiếu gì đàn ông đẹp vây quanh?

Lẽ nào nhất định phải chết trên cái cây nghiêng ngả như anh ta?

Bạn thân tôi nghe chuyện xong thương cảm vô cùng, rủ tôi đi bar.

Bảo sẽ gọi tám anh người mẫu đến để xoa dịu trái tim đang rớm máu của tôi.

Hôm đó, tôi trang điểm thật đậm, thay chiếc váy ngắn quyến rũ hết phần thiên hạ, mặc thêm chiếc tất đen huyền thoại rồi chuẩn bị ra cửa.

Lục Dương đang nấu canh dưỡng sinh trong bếp, vừa thấy liền chặn tôi lại, cau mày hỏi:

“Em đi đâu?”

Thấy chưa?

Trong lòng anh ấy có tôi đấy chứ.

Tôi ngẩng đầu đầy kiêu ngạo:

“Anh đâu phải chồng tôi, anh quản tôi đi đâu làm gì?”

Lục Dương lạnh nhạt nói:

“Em còn chưa khỏi hẳn, không được để gió lùa.”

Chỉ vì lý do này?

Tôi nghiến răng:

“Anh thấy tôi chưa khỏe, nhưng nhiều người khác thì thấy tôi khỏi rồi, người ta còn muốn cùng tôi ca hát suốt đêm đây này ——”

Người đàn ông đột nhiên đẩy tôi áp sát lên cửa, giọng trầm xuống, từng chữ rõ ràng:

“Tôi đã nói rồi, bệnh em còn chưa khỏi, không được hủy hoại cơ thể mình.”

Tôi tức giận, tát thêm một cái lên ngực anh.

Đầu óc tôi trống rỗng mất hai giây.

Mẹ ơi.

Cảm giác quen thuộc trở lại rồi.

Từ sau trận cãi nhau ba hôm trước, tôi đã chẳng thèm để ý đến anh ta nữa.

Nhưng cơ thể tôi — đâu phải không nhớ anh.

Tôi thường xuyên mơ thấy cảnh trong phòng tắm hôm đó.

Cơ bắp rõ ràng, nhưng da lại trắng mịn như sứ.

Trên nền da trắng ấy, lại có hai điểm hồng hồng, như mai đỏ nở giữa ngày tuyết rơi.

Cuối cùng… cuối cùng rồi!

Lại có lý do đường đường chính chính để đập ngực anh ta rồi!

Cố lên! Kiều Tây! Phải tiếp tục giận! Nhân cơ hội mà tấn công tiếp!

Tôi nuốt nước bọt, lại hăng hái đập thêm mấy cái nữa.

Kết quả là, cả hai cổ tay đều bị anh ấy nắm chặt, giơ cao lên khỏi đầu.

Lục Dương dùng một tay giữ chặt cổ tay tôi, ánh mắt đầy nguy hiểm.

“Đánh nghiện rồi à?”

9

Cứu với.

Chồng tôi không chỉ đẹp trai, mà còn có cả khả năng đọc tâm.

Cho tôi một lý do để không yêu anh ấy đi!

Tôi lập tức đổi chiến thuật, mềm giọng nói:

“Chồng ơi, em chỉ nghiện mình anh thôi.”

Lục Dương cười như không cười:

“Không phải em định ‘ca hát suốt đêm’ với người ta sao?”

Tôi vung tay mạnh mẽ:

“Họ chỉ là nhà nghỉ, còn anh mới là ngôi nhà của em!”

Ánh mắt anh lập tức lạnh xuống, vẻ mặt cụt hứng, buông tay tôi ra lạnh nhạt nói:

“Anh không phải nhà em, đi đi.”

Nói xong, anh thật sự quay người đi về phía bếp.

Tôi sao có thể để anh bỏ đi như vậy?

Lập tức chạy theo ôm lấy eo anh:

“Chồng ơi chồng ơi, em lừa anh đó. Trong lòng em chỉ có một mình anh thôi, không có người mẫu nào, cũng không có ‘ca hát đêm đêm’ gì cả, tim em chỉ có chồng yêu dấu!”

Gương mặt Lục Dương thoáng giãn ra một chút, cúi xuống nhìn tôi:

“Nói thật đấy chứ?”

Tôi gật đầu như điên, đôi tay nhỏ không tự chủ mà trượt vào trong tà áo sơ mi anh, lần theo từng múi cơ bụng, chậm rãi bò lên trên.

Tay tôi nhanh đến mức nếu có giải thi đua tốc độ tay ở Trung Quốc, chắc chắn đạt giải quán quân…

Lần này, người đàn ông không hề phản kháng, chỉ khẽ nhắm mắt lại.

Ánh hoàng hôn chiều tà hắt vào nhà, phủ lên gương mặt anh một lớp ánh sáng dịu nhẹ, lông mi khẽ động như đang khao khát điều gì đó.

Tôi nhón chân lên, định hôn lên bờ môi đỏ mọng ấy.

Ngay giây tiếp theo — chuông cửa vang lên.

Lục Dương như bừng tỉnh, lập tức đẩy tôi ra định đi mở cửa.

Tôi bám lấy không buông:

“Anh ơi đừng mà, chúng ta tiếp tục đi~”

Người đàn ông nhẫn nhịn nói:

“Thuốc dạ dày của em hết rồi, chắc là đơn giao thuốc anh đặt, anh ra lấy một chút.”

Khó khăn lắm mới được anh thuận theo một lần, bị cắt ngang thế này thì còn gì là không khí nữa.

Tôi như con lười đu lên người anh, ôm cứng không chịu buông:

“Vậy anh bế vợ đi lấy.”

Lục Dương bất lực bật cười, trong nụ cười ấy hình như còn mang theo chút cưng chiều, nhưng thoáng cái đã biến mất.

Thế là anh bế tôi đi mở cửa.

Ngay giây sau, mấy gương mặt đẹp trai thò vào từ ngoài cửa.

“Chào anh rể, cho hỏi chị Kiều Tây có ở nhà không ạ? Bọn em đến đón chị đi bar ‘Mập mờ’.”

10

Ngồi trong xe, tôi căng thẳng đến run rẩy.

Không chỉ vì mấy cậu em trong xe ai cũng đẹp trai rạng ngời.

Mà còn vì… ánh mắt của Lục Dương lúc tôi rời nhà.

Khuôn mặt người đàn ông ấy, lúc đó, u ám đến mức như sắp nhỏ ra nước.

Anh nhìn chằm chằm tôi, chậm rãi nói:

“Nhà nghỉ của em… cũng nhiều thật đấy.”

Rồi lạnh lùng ném tôi vào xe cùng đám người mẫu kia.

Tiện tay còn ném cho tôi một chiếc áo khoác gió dài.

Người đàn ông này…

Thật sự.

Phải nói thế nào đây.

Tức giận đến vậy mà vẫn không quên lo tôi bị lạnh.

Tự dưng tôi cũng thấy có chút áy náy.

Nhưng nghĩ đến việc bạn thân đã thanh toán hết tiền mấy cậu người mẫu rồi,

Nếu tôi không chơi một chuyến… thì có lỗi với cái ví của chị em quá.

Thế là tôi vẫn cắn răng bước vào phòng bao.

Đám em trai trong phòng ai cũng đẹp theo cách riêng — có kiểu nắng ấm tươi sáng, có kiểu ngoan ngoãn đáng yêu như cún con.

Mấy cậu ấy dỗ dành tôi đến nỗi tôi cười không khép miệng, còn cùng họ cạn mấy ly rượu.

Một góc phòng có một cậu em tên là Chung Triệt, khí chất đặc biệt giống Lục Dương — lạnh lùng, khó lại gần.

Tửu lượng bắt đầu dâng lên, tôi lảo đảo đi về phía cậu ta rồi ngồi xuống bên cạnh.

Xin thề trước nồi canh thanh đạm — tôi không phải loại phụ nữ trăng hoa! Tôi chỉ là đang lấy cậu ta làm thế thân cho Lục Dương thôi!

Làm tròn lên thì tôi vẫn rất thủy chung đấy chứ.

Chung Triệt liếc tôi một cái:

“Chị ơi, khát không?”

Uống bao nhiêu rượu rồi, thật ra cũng chẳng khát.

Nhưng nghĩ có khi cậu ta muốn uống giao bôi với tôi,

Tôi không thể làm người không biết điều.

Thế là tôi khoác vai cậu ta, gật gù gật gật.

Chung Triệt không biết từ đâu rút ra một ly nước tỳ bà tuyết lê, thơm thơm ngọt ngọt.

Tôi làm hình trái tim bằng tay, lưỡi bắt đầu líu lại:

“Làm sao em biết chị thích uống thứ này nhất vậy~?”

Chung Triệt nhìn tôi với vẻ nửa cười nửa không:

“Bí mật.”

Nói rồi, cậu ta cúi sát người lại, hơi thở nóng rực.

Dụ dỗ:

“Uống đi, uống xong là không còn đau khổ nữa.”

…Nghe sao thấy sai sai?

Mà thôi kệ.

Không thể yêu cầu người mẫu điểm ngữ văn thi đại học cao được.

Chắc cậu ta chỉ muốn giúp tôi bớt đau đầu do rượu, chỉ là cách nói hơi tệ thôi.

Tôi vui vẻ nhận ly nước, chuẩn bị nốc cạn một hơi —

Thì ly nước bị giật đi mất.

Là Lục Dương.