Chương 8 - Mất Trí Nhớ Và Cấm Địa
Tôi cần.
Chuông cửa lại vang lên.
Tôi vừa mở cửa đã thấy gương mặt đầy phức tạp của Trình Triết.
Từ đêm hôm đó, chúng tôi đã rất lâu không gặp.
“Tôi tưởng tôi đã nói rõ ràng rồi.”
Giọng anh lạnh nhạt.
“Trình Triết…”
“Cô tưởng khách sạn không có camera sao? Dùng tên tôi đặt phòng của tôi?”
Giọng anh gay gắt:
“Hay là cô cố tình? Cố ý nghĩ rằng tôi lúc nào cũng đáng chết mà không thể kiềm chế được bản thân, lại bị cô dụ dỗ?”
Vừa nói, anh vừa lách vào trong, định quay người đóng cửa.
Nhưng khi thấy Trình Kỳ trong phòng, anh đứng khựng lại.
“Xin lỗi.”
Anh đơ ra vài giây, rồi như không có gì, lùi bước ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Trong phòng, không khí lạnh lẽo lan tràn.
Trình Kỳ thậm chí không dám thở mạnh.
“Anh ấy…” Trình Kỳ lắp bắp mãi mới nói ra một câu, “Sao lại xin lỗi với tôi?”
Vì anh ấy đã nói—
Mỗi lần đều không thể không khuất phục trước tôi.
Tôi đặt bình giữ nhiệt lên bàn một cách chắc chắn.
Tôi vẫn đang liên tục thử thách ranh giới của Trình Triết.
Hoàn toàn không nghĩ đến chuyện nếu anh ấy nhớ lại sẽ xảy ra điều gì.
Bị trêu chọc, bị đùa giỡn – chính là điều mà anh không thể chịu nổi nhất.
Bát tổ yến kia có vẻ không ổn.
Nửa đêm tôi bắt đầu thấy lạnh, đau dạ dày.
Bệnh cũ tái phát, không được ăn khi tâm trạng bất ổn.
Tôi đặt mua thuốc dạ dày, nhưng lễ tân nói đồ giao không được lên tầng.
Tôi khoác áo xuống lầu, vừa lấy thuốc vừa bị cơn gió tạt vào đau buốt, đành ngồi tạm trên sofa sảnh chờ nghỉ ngơi.
Vừa ngồi xuống, đã lim dim thiếp đi.
“Cô ngủ ở đây làm gì?”
Trong mơ hồ, tôi nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Trình Triết.
Vết trầy ở cằm anh đã lành, không còn dấu vết.
“Đợi anh đến đón tôi chứ sao.”
Tôi giơ tay ra, đòi anh bế.
Hình như sau lưng anh còn nhiều người.
Vừa họp xong nhỉ, anh lúc nào cũng bận rộn.
Anh đưa tay bịt miệng tôi, không cho tôi nói linh tinh giữa chốn đông người, sợ để lộ tâm tư không nên có:
“Tôi cho người đưa cô lên.”
Tôi tựa vào cánh tay anh, nằm gọn trong lòng anh.
Lồng ngực rắn chắc, bên trong là trái tim ấm nóng đang đập.
Tại sao tôi lại không sưởi ấm được nó?
Là anh bế tôi lên tầng.
Trong thang máy, tôi dụi vào hõm cổ anh, mơ màng chỉ vào xương quai xanh:
“Ơ, chỗ này vẫn còn vết.”
“Còn nói nữa là tôi thả cô xuống.”
Hương thơm trên người Trình Triết vừa ấm vừa sạch.
Anh nghiêng người mở cửa, đặt tôi xuống giường một cách cẩn thận.
“Trình Triết, tôi khát nước.”
Anh mặc kệ lời tôi, lùi lại vài bước, ngồi vào sofa đôi cuối giường, nới lỏng cà vạt.
Chăm chú nhìn chiếc giường nơi tôi đang nằm.
Tưởng tượng.
Không thể ngăn nổi trí tưởng tượng về những gì có thể đã xảy ra trong căn phòng này lúc chiều.
Giữa tôi và Trình Kỳ – mọi khả năng.
“Trình Triết, tôi đau.”
“Đau?”
Anh quỳ một gối lên giường, kéo lấy cổ tay tôi, cơn giận không chốn thoát trút hết lên chiếc gối trắng như tuyết.
“Vui thì gọi nó, đau thì lại nhớ tới tôi?”
Tôi nghiêng mặt đi, nhưng không vùng ra nổi.
Anh mạnh quá.
“Nó thì ngây thơ không thể bị tổn thương, tôi thì giả tạo, thế nào cũng được đúng không?”
Anh bóp cằm tôi:
“Cô biết đau cơ à?”
Tôi đau đến rơi nước mắt, tủi thân nhìn anh.
“Tôi không có. Cậu ấy chỉ mang tổ yến tới, tôi ăn xong thì đau dạ dày.”
Anh nhìn nước mắt tôi, buông tay ra.
Rất lâu sau mới nói:
“Cô không cần giải thích với tôi, tôi không có tư cách.”
“Anh đừng giận nữa được không?” Tôi níu lấy tay anh, “Dạ dày tôi thật sự rất đau.”
Anh mặt lạnh, nhưng không hất tay tôi ra.
Anh đắp tay tôi vào trong chăn, nhẹ nhàng vỗ má tôi như phạt:
“Nó cho gì cũng ăn? Không phân biệt được tốt xấu à?”
“Cô Thẩm kia xinh không?”
“Cái gì?”
“Người ta nói, anh đi xem mắt rồi.”
“Không có, tôi từ chối rồi.”
Anh rút một tờ khăn giấy, dịu dàng lau vệt nước mắt cho tôi.
“Là hôm về nhà cũ đó.”
Tay anh khựng lại:
“Tôm ngon lắm sao? Ăn nhiều cũng đau dạ dày.”
“Ừm, tôi sai rồi.”
Tôi dụi đầu vào tay anh:
“Trình Triết, tôi đau dạ dày, anh giúp tôi xoa một chút được không?”
Anh chỉnh mặt tôi lại, qua cặp kính gọng bạc, đôi mắt như băng tan ấy lặng lẽ nhìn tôi.
“Chồng em rốt cuộc là ai?”
Tim tôi chùng xuống, tỉnh táo hơn nhiều.
“Tôi đã tra rồi, Trình Kỳ chưa kết hôn, cũng không có bạn gái.”
Anh chống tay ngồi dậy.
“Em lại lừa tôi.”
Anh chỉ là mất trí nhớ, chứ không phải mất trí khôn.
Huống chi một trò lừa dễ bị lật tẩy như thế, tôi vốn không định giấu lâu.
“Người không thuộc về nhà cũ thì không thể tự ý vào, chỉ còn một khả năng duy nhất.”
Ánh mắt anh sâu thẳm, rút mạnh cà vạt, để lộ xương quai xanh.
“Đó là người của tôi.”
Anh cười dịu dàng, nhưng giọng lại đầy uy hiếp:
“Giang Trì Du, không định giải thích sao?”