Chương 7 - Mất Trí Nhớ Sau Hôn Nhân

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

11

Chỗ hẹn ăn trưa là một nhà hàng bếp riêng kiểu hội viên.

Tôi vừa ngồi xuống, Giang Trì Dã đã đưa túi giấy bên cạnh cho tôi:

“Quà.”

“Anh biết là tôi không nhận mà.”

“Quà sinh nhật tặng trước,” anh nói, “đến lúc đó em cũng phải gửi quà cho tôi đấy.”

“Được rồi.”

Anh nhìn tôi vài giây, rồi đứng dậy rót trà cho tôi:

“Anh ta đối xử với em tốt chứ?”

Tôi bất lực bật cười:

“Lần nào cũng câu này, sao anh vẫn chưa chết tâm vậy?”

Anh cũng cười:

“Thì muốn tranh thủ trước khi ra nước ngoài xem có cơ hội nào không. Nếu có thì tôi khỏi đi.”

Tôi nhìn anh.

Anh lập tức rút lời:

“Đùa thôi.”

Món ăn được mang lên, Giang Trì Dã vừa ăn vừa hỏi:

“Nghe nói dạo trước anh ta gặp tai nạn, bị chấn thương đầu?”

“Đừng vòng vo, muốn hỏi gì thì hỏi thẳng.”

Quả nhiên anh hỏi thẳng:

“Chuyện đó có ảnh hưởng đến tình cảm của em với anh ta không?”

Tôi trả lời ngay:

“Không.”

Dù biết Phó Thanh Thức đã lừa tôi suốt ba năm, trong lòng tôi cũng chỉ thấy tủi thân và tức giận, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn.

Giang Trì Dã xụ mặt:

“Sao em lại thích anh ta đến vậy chứ!”

Thú thật, ngay cả tôi cũng thấy tò mò.

Với tôi, lỗi của Phó Thanh Thức là lỗi nguyên tắc.

Tôi ghét nhất bị người khác lừa.

Nhưng kỳ lạ là, khi biết anh lừa tôi ba năm, ngoài cảm giác bị trêu đùa, tôi còn bị anh khơi dậy ý chí chiến thắng — giống như hồi anh liên tục từ chối tôi, khiến tôi quyết tâm phải theo đuổi được anh vậy.

Anh đúng là kiếp nạn của tôi.

“Thực ra dạo trước Phó Thanh Thức từng tìm tôi.”

“Hử?”

Anh cười:

“Em chắc chắn đoán không ra anh ta tìm tôi làm gì.”

Tôi thử đoán:

“Không lẽ hỏi anh tôi thích gì?”

Ánh mắt Giang Trì Dã hiện rõ vẻ ngạc nhiên:

“Không ngờ em đoán đúng!”

Tôi còn ngạc nhiên hơn!

Không nghĩ là Phó Thanh Thức thật sự sẽ đi hỏi!

Con người đó vốn kiêu ngạo trong xương tủy.

Hồi tôi theo đuổi anh, anh từng nói rất rõ là không thích tôi vừa theo đuổi anh vừa có liên hệ với người đàn ông khác. Nếu tôi không làm được, thì tốt nhất bỏ cuộc sớm.

Khi đó tôi đang say anh, làm sao bỏ được.

Tôi gần như giữ khoảng cách tuyệt đối với mọi người đàn ông, kể cả Giang Trì Dã trước mặt, vì Phó Thanh Thức đã nói rõ là anh không thích.

Xem ra lần mất trí này đúng là đập hỏng đầu thật.

Chỉ để biết tôi thích gì mà anh cũng dám đi hỏi cả tình địch.

Tôi tò mò:

“Anh trả lời thế nào?”

Giang Trì Dã đắc ý:

“Tất nhiên là tôi không nói.”

Tôi cười, anh lại tiếp:

“Nhưng hôm trước, ở tiệc sinh nhật của chủ tịch Quách, tôi gặp anh ta. Lúc đó tôi đùa hỏi lại, có muốn biết câu trả lời không. Em đoán xem anh ta nói gì?”

“Nói gì?”

“Anh ta nói, ‘Một người theo đuổi suốt 13 năm còn chưa thành công, câu trả lời của hắn không đáng để tôi tham khảo. Dù trả lời thế nào cũng sai.’”

Giang Trì Dã bắt chước giọng của Phó Thanh Thức, rồi chửi một câu:

“Đúng là cái mồm độc!”

Tôi cũng gật đầu đồng cảm.

Đang định an ủi, bỗng tôi chợt nhận ra một vấn đề.

Sao Phó Thanh Thức lại biết Giang Trì Dã theo đuổi tôi bao nhiêu năm?

Ngay cả tôi cũng không rõ, chỉ biết là tầm từ hồi cấp hai.

Vậy mà một người mất một phần ký ức như anh, sao có thể nói chính xác thời gian người khác theo đuổi tôi?

Sắc mặt tôi thay đổi, Giang Trì Dã lập tức nhận ra:

“Sao thế?”

“Hôm trước gặp anh ta, anh thấy anh ta có gì khác không? So với trước kia.”

Giang Trì Dã nghĩ một lát:

“Hôm đó thì không có gì lạ, vẫn khó chịu như cũ. Nếu phải nói, thì lúc trước khi anh ta hỏi tôi em thích gì mới là lạ.”

Trong đầu tôi vang lên một tiếng “đoàng” rõ to.

Việc Phó Thanh Thức đi hỏi Giang Trì Dã tôi thích gì đúng là kỳ lạ.

Nhưng khi đó anh bị mất một phần ký ức.

Có thể anh không nhớ mình từng ghét Giang Trì Dã thế nào, nên mới đi hỏi tình địch.

Nhưng còn chuyện hôm trước thì sao?

Nếu nói lúc ấy anh đã trở lại thái độ chua ngoa, độc miệng như trước với Giang Trì Dã…

Vậy chẳng phải nghĩa là…

Anh đã nhớ lại rồi sao?

12

Tôi quyết định thử.

Nếu Phó Thanh Thức thực sự khôi phục trí nhớ, chắc chắn anh sẽ lộ sơ hở.

Tôi cố ý ở ngoài đến tận mười giờ tối mới về.

Trong lúc đó, anh gọi mấy lần, tôi đều không nghe máy, chỉ nhắn qua loa “đang bận” để đẩy anh đi.

Vừa bước vào nhà, anh đang đứng dựa bên cửa sổ sát đất, cả khung cảnh thành phố về đêm trải dài phía sau làm nền cho anh.

Bóng lưng anh thoáng chút cô đơn, trầm lặng.

Tôi cúi đầu thay giày.

Anh đưa cho tôi một cốc nước, cau mày:

“Sao mùi nước hoa nồng thế?”

Tôi đưa tay lên ngửi, giả vờ vô tội:

“Có à?”

Tất nhiên là có.

Lúc chia tay với Giang Trì Dã, tôi cố tình xịt hai hơi nước hoa của anh ấy lên áo mình.

Tôi tỏ vẻ hờ hững:

“Chắc là vô tình dính vào.”

“Anh ta ôm em à? Mùi nước hoa nồng như thế này!”

Giọng điệu u ám.

Tôi vội ngẩng đầu nhìn, thì thấy sắc mặt anh trong một giây đã trở lại vẻ vô tội:

“… Chỉ là thấy không hợp mũi.”

Tôi ôm cốc nước, uống một ngụm mang tính “chiến thuật”.

Ánh mắt anh rơi xuống món quà Giang Trì Dã tặng.

Tôi giải thích:

“Một người bạn tặng, anh ấy sắp ra nước ngoài.”

“Giang Trì Dã?”

Tôi giả vờ bất ngờ:

“Anh nhớ à?”

Đáy mắt anh thoáng lạnh:

“Sao lại không nhớ.”

Biểu cảm này tôi quá quen.

Ngày trước, mỗi lần anh nhắc đến Giang Trì Dã đều như vậy.

Khi đó tôi tưởng anh đơn thuần ghét anh ấy, giờ mới hiểu ra — anh ghét chính là Giang Trì Dã ở bên cạnh tôi.

“Hôm nay ở với anh ta cả ngày à?”

Thực ra chỉ ăn một bữa cơm.

Nhưng đã muốn chọc tức Phó Thanh Thức, sao lại không thêm chút gia vị?

Tôi gật đầu:

“Anh ấy vẫn thích em, đúng là kiên trì thật, nghĩ lại cũng thấy cảm động.”

Phó Thanh Thức trực tiếp xoay đầu tôi lại:

“Không được nghĩ đến anh ta!”

Tôi buộc phải nhìn thẳng vào mắt anh.

Phản ứng theo bản năng không thể giả được.

Giây phút đó, tôi chắc chắn — anh đã khôi phục trí nhớ.

Bởi chỉ khi nhớ lại, nhắc đến Giang Trì Dã anh mới có biểu cảm này.

Anh tuyệt đối sẽ không ngây thơ đến mức đi hỏi tình địch tôi thích gì.

Tôi hơi ngẩn ra, tự hỏi — rốt cuộc là anh đã nhớ từ khi nào?

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)