Chương 5 - Mật Thất Oán Hận

Người vốn thanh lãnh như sương tuyết, lúc này lại gọi tên ta đến thất thần, ánh mắt gần như vô định, tựa hồ đã hoá thành nước, tan chảy trong hồ ấm, giữa khắc chế và dục vọng, hòa cùng tên ta làm một thể.

Ta nhẹ nhàng bật cười, từng bước tiến lên.

Cả người Liễu Dục Thâm cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại.

Trong đôi mắt xưa nay luôn bình lặng, lần đầu hiện lên vẻ bối rối cùng hoảng hốt.

“Điện hạ… xin chớ nhìn thần…”

Hắn giơ tay muốn che mặt, giọng nói căng thẳng khàn đục, mang theo chút nghẹn ngào.

Lúc này ta mới phát hiện, trong ôn các treo đầy chân dung của ta.

Thấy ta nhìn tranh, ánh mắt Liễu Dục Thâm càng thêm tuyệt vọng.

“Vi thần có tội… làm ô uế mắt ngọc của điện hạ… vi thần, vi thần…”

Hắn sắc mặt trắng bệch, môi run lên, chẳng nói nên lời.

Ta ngồi xuống trước mặt hắn, dùng ngón tay khẽ chạm lên môi hắn, chặn lại những lời thừa thãi.

Liễu Dục Thâm rên khẽ một tiếng, đôi mắt lại bắt đầu mờ mịt, thân thể chẳng kiềm được mà run rẩy.

Ta hỏi:”Liễu Thái phó, khanh là… si mê bản cung sao?”

Tâm tư bị vạch trần, hắn gần như thống hận chính mình, nhắm nghiền mắt, khoé môi khẽ nở một nụ cười tự giễu:”Là lỗi của vi thần, dám vọng tưởng đến minh nguyệt trên cao. Ngày mai… vi thần sẽ đến trước thánh thượng tự xin tội…”

Ta nhìn gương mặt thanh tú ấy, đưa tay khẽ nâng cằm hắn, hắn liền thuận thế ngửa đầu, hơi thở dồn dập hoà vào màn sương ấm, yết hầu nhẹ động.

Ta hứng thú ngắm kỹ hắn, khẽ hỏi:”Ba năm trước, bệ hạ từng có ý ban hôn cho Thái phó, khanh khước từ hết thảy danh môn khuê tú kia, vậy trong lòng khanh đang chờ đợi ai?”

Liễu Dục Thâm đỏ mặt, quay đầu đi, gần như e lệ:”Điện hạ đã đoán được, hà tất còn hỏi…”

Ta ngắm hàng mi dài khẽ run, đôi môi bị hơi nước làm ẩm ướt của hắn, tâm niệm vừa động.

Giây sau, tiếng nước vang lên.

Ta bước vào ôn tuyền, làn nước vỗ nhẹ quanh thân, hơi ấm thấm vào xương cốt.

Ta khẽ thở dài:”Bản cung vốn nhân hậu, chẳng chịu nổi thấy kẻ đáng thương. Thái phó, học trò đến giúp thầy một phen vậy.”

Liễu Dục Thâm toàn thân cứng ngắc, như bị một món quà trời giáng đập trúng, trợn mắt kinh ngạc nhìn ta, mắt đỏ bừng, giọng run rẩy:”Điện hạ… có phải… đang trêu thần chăng?”

Trong khi hắn còn chưa định thần, tay ta đã vòng lên cổ hắn, ghé sát vào tai hắn thầm thì:”Bản cung giúp Thái phó, Thái phó cũng phải báo đáp bản cung thật tốt đó.”

Đêm ấy, Liễu Dục Thâm ôm chặt lấy ta, thở ra từng tiếng đầy thỏa mãn, gọi tên ta hết lần này đến lần khác, cuồng si không dứt.

Đến khi xong xuôi, trời đã tối mịt.

Ta thay y phục, nâng đèn rời đi trong màn đêm.

Liễu Dục Thâm quỳ nơi chân ta, nâng chân giúp ta mang giày, chậm rãi mà cẩn trọng.

Sau đó, hắn rút kiếm ra, không chút do dự mà đâm thẳng về phía mình.

Ta giơ tay ngăn lại, hắn cúi đầu nhận tội:

“Được điện hạ ban cho một giấc mộng đẹp, vi thần nguyện lòng mãn nguyện. Nhưng tội mạo phạm thiên nhan, nên dùng mạng để đền. Vi thần…”

Ta mỏi mệt ngáp khẽ, chậm rãi nói:

“Mạng của khanh, giữ lại đi, bản cung còn cần dùng tới.”

Liễu Dục Thâm tuy trông là kẻ ngoan ngoãn, song bản lĩnh lại chẳng nhỏ.

Hiện tại ta mệt rã rời, chỉ mong sớm quay về chợp mắt một giấc.

Nghe ta nói vậy, hắn ngẩng đầu, đôi mắt si mê ngơ ngẩn nhìn ta:

“Điện hạ… ngày mai… có trở lại chăng?”

Ta khẽ mỉm cười:

“Tất nhiên là sẽ đến. Liễu khanh, chúng ta… còn nhiều thời gian lắm.”

Đêm ấy, thân thể ta thực quá mỏi mệt, hiếm hoi lắm mới không đến thăm Tạ Nguyên Thần.

Nghe bọn thị vệ canh giữ kể lại, hắn từng hỏi với giọng bất phục:

“Công chúa các ngươi lại đang giở trò gì? Dù có là gì ta cũng quyết chẳng quay đầu.”

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ta vẫn không đi.

Ta cùng Liễu Dục Thâm bên nhau.

Hắn như khi xưa từng giảng bài cho ta, nay lại cẩn thận dạy dỗ lần nữa.

Trên án thư, bên kệ sách, cả bàn cờ…

Hắn khiến ta hao tổn hết tinh lực, đến nỗi chẳng còn lòng dạ nào nghĩ tới Tạ Nguyên Thần nữa.

Chỉ thỉnh thoảng mới nghe người canh ngục kể lại, đến ngày thứ năm, Tạ Nguyên Thần cũng đã im tiếng, chẳng còn thốt lời dữ dằn nào nữa.

5

Tới ngày thứ mười, có người đến truyền tin: Tạ Nguyên Thần muốn gặp ta.

Vừa bước chân vào ngục thất, liền thấy hắn hai mắt đỏ hoe, cố chấp mà không chịu cúi đầu:

“Vân Châu, nếu nàng đã chẳng còn tình ý, cớ gì không để ta được tự do?”

Chưa đợi ta trả lời, hắn bỗng ngây người nhìn chằm chằm vào ta, đáy mắt run rẩy, gần như không dám tin:

“Vân Châu… nàng đã tháo ngọc bội ta tặng rồi… thứ ấy trước nay nàng chưa từng rời khỏi thân…!”

CHƯƠNG 6 TIẾP :

Báo cáo