Chương 11 - Mật Thất Oán Hận

Tạ phu nhân càng không chịu bỏ qua mượn cớ phát huy uy nghi mẫu gia, nắm lấy nàng ta mà hành hạ đủ điều.

Đêm về trong phủ hầu, thường nghe thấy tiếng khóc thê lương ai oán của Thẩm Ngọc Uẩn.

Kỳ thực, những thủ đoạn của Thẩm Ngọc Uẩn khi xưa cũng chẳng cao minh gì.

Tạ Nguyên Thần khi ấy chưa chắc đã không nhìn ra.

Chỉ là thuận nước đẩy thuyền, mượn chuyện ấy làm cái cớ, để giấu việc bản thân không thể kiềm chế được dục vọng, thậm chí còn toan dùng nó làm đòn uy hiếp ta.

Ta hạ một quân cờ đen, hoàng huynh bật cười nói:

“Vở hài kịch này xem đến đây là đủ rồi. Đừng để bọn họ tỉnh ngộ mà quay đầu cắn ngược chủ nhân.”

Nghe xong, ta khẽ nghiêng đầu liếc sang người bên cạnh:

“Tìm thời cơ thích hợp, đưa nàng ta một cơ hội, đừng để nàng ta phát hiện ra là được.”

Có người lập tức hiểu ý, hai tay dâng lên một lọ kịch độc chí tử.

Dao ta đã đưa, có thể dùng đến mức nào, còn phải xem bản lĩnh của Thẩm Ngọc Uẩn lớn bao nhiêu.

Sau ván cờ, ta hỏi hoàng huynh, có từng oán ta khiến người trên triều bận tâm phiền lòng?

Hoàng huynh nghe xong, chỉ cười sảng khoái.

Chàng nói:

“Vân Châu, muội là công chúa, chỉ cần ta còn ngồi trên long vị này một ngày, muội muốn làm loạn thế nào cũng được.”

Nghe vậy, ta cũng mỉm cười rạng rỡ.

Chắc hẳn hoàng huynh còn mong ta càng làm càn thêm, bởi khi đã trưởng thành rồi, tình cảm giữa người với người, dù sao cũng phải có chút ràng buộc mới có thể bền lâu.

Ba hôm sau, Tạ phủ truyền tin dữ.

Toàn bộ người nhà họ Tạ đều bị hạ độc chết sạch. Ba kẻ nhà họ Tạ chết trong tư thế thê thảm, chứng tỏ trước khi chết đã chịu đủ đau đớn.

Hung thủ, chính là Thẩm Ngọc Uẩn – nàng ta sau đó nhảy hồ tự vẫn.

Gia sản bao đời nhà họ Tạ tích góp, bị triều đình thu hết sung công.

Ngày trở về sau khi xử lý việc thu nhà, Liễu Dục Thâm nằm nghiêng bên giường ta.

Ngón tay trắng như ngọc của hắn khẽ quấn lọn tóc ta, ánh mắt rũ thấp đầy nhu hòa.

Trước đó, hắn đã dâng toàn bộ gia sản cho ta, chỉ để cầu một danh phận.

Lần này là lần thứ hai hắn nhắc lại.

Ta bật cười, nâng tay, ngón tay khẽ lướt qua đường nét mày mắt tuấn mỹ của hắn:

“Tự nhiên là được. Nhưng phải nhớ, nếu không khiến bản cung vui lòng, bản cung tùy thời có thể thay người.”

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt hắn như rực sáng cả tinh hà.

Liễu Dục Thâm liền cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay ta.

“Đó là lẽ đương nhiên.”

Báo cáo