Chương 2 - Mặt Phật
4.
Đêm đó, tôi cố ý đặt bừa tờ vé số ở trong tủ đầu giường.
Lúc nửa đêm, quả nhiên Lâm Tô Tô lén lút mò vào phòng tôi cẩn thận tìm kiếm.
Rất nhanh, bà ta đã tìm thấy tờ vé số của tôi và nhét vào túi áo của mình.
Trước khi đi còn không "chậc" một tiếng với tôi đang giả vờ ngủ say: "Mày cũng đừng trách tao, ai bảo mẹ mày ch*t sớm, không có ai bảo vệ mày chứ."
Nói chầm chậm nắm chặt nắm đ//ấm trong màn đêm.
Hi vọng bà có m//ạng để tiêu số ti//ền này.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi cố tình bày ra dáng vẻ hoảng hốt lo sợ, lật qua tìm lại ở trong phòng.
"Vé số của mình đâu? Mình nhớ rõ mình đã để nó trong tủ đầu giường mà, sao lại không thấy đâu rồi?"
Bố tôi từ ngoài cửa đi vào, có hơi nghi hoặc hỏi tôi: "Vé số gì cơ? Con trúng giải à?"
"Dạ, bố! Con trúng tròn 500 vạn đấy!"
Bố tôi trợn trừng hai mắt, có phần không thể tin nổi.
"500 vạn?"
Sau khi có được đáp án khẳng định, ông ta lập tức bắt đầu tìm kiếm cùng tôi.
Lâm Tô Tô ngáp ngắn ngáp dài chậm rì đi qua: "Mới sáng sớm mà ồn ào gì thế?"
Bố tôi sốt ruột quay đầu nhìn bà ta: "Vé số trúng giải của Nhiên Nhiên không thấy đâu nữa, bà có nhìn thấy không?"
Sắc mặt của Lâm Tô Tô thoáng chốc cứng đờ lại, còn âm thầm trừng mắt với tôi, chắc hẳn là trách tôi còn làm to việc này.
Bà ta đảo tít con ngươi, sau đó làm như không quan tâm nói: "À, tờ vé số đó à, em nhận giúp con bé."
Tôi giả vờ tứ//c gi/ận khác thường xông tới phía bà ta: "Đây là vé số con trúng, mau trả lại cho con!"
Bà ta cười rất dịu dàng: "Nhiên Nhiên, con đừng gấp. Con còn nhỏ tuổi, cầm một khoản ti//ền lớn như vậy nhỡ bị giảm th//ọ thì sao?"
"Để dì giữ giúp con, đến khi con lấy chồng, dì sẽ thêm vào của hồi môn cho con."
Tôi lạnh lùng nhìn thẳng bà ta: "Đã cư//ớp mặt Phật của con còn chưa đủ, bây giờ đến cả vé số cũng muốn cư//ớp sạch đúng không. Lâm Tô Tô, dì có mạ//ng cư//ớp những thứ này, không biết dì có m//ạng tiêu hay không đây?"
"C/on..."
Bà ta giơ tay muốn đ//ánh tôi, bị tôi nắm ch//ặt cổ tay đẩy mạnh ra sau.
"Được rồi!"
Bố tôi vội chạy ra đằng sau Lâm Tô Tô đỡ lấy bà ta, bà ta lập tức bày ra bộ dạng chịu tủi n//hục thu người ở trong vòng tay của ông ta.
"Lão Sở, tôi đã gả cho ông nhiều năm như vậy, chăm nom nuôi nấng Nhiên Nhiên, không có công lao cũng có khổ lao chứ?"
"Nhưng anh xem xem con bé đối xử với người mẹ kế này như thế nào, tuổi còn nhỏ mà một chút lương tâm cũng không có."
Sau đó bà ta lại ghé sát tai bố tôi, khẽ giọng thì thầm nói: "Nếu để nó cầm số tiề//n này, sau này không phải lợi cho tên đàn ông nào à. Huống hồ gần đây Sở Uyển cần phải tổ chức đám cưới, sản nghiệp nhà Tử Dụ lớn, của hồi môn của chúng ta cũng không thể kém quá xa được, đ//ánh mất thể diện nhà họ Sở các anh thì phải làm sao?"
"Chúng ta giữ thể diện đàng hoàng một chút thì sau này nhà họ Tống cũng sẽ xem trọng chúng ta hơn, nửa đời sau của chúng ta dựa vào nhà họ Tống còn lo cái gì nữa."
Bố tôi nghe vậy gật đầu liên tục, quay sang quát tôi một trận: "Ti//ền này để chỗ ai không phải cũng như nhau à. Về phần mặt Phật kia, dì mày cũng đã nói là cho Sở Uyển mượn đeo mấy ngày, sao mày càng lớn lại càng nhỏ nhen vậy hả?"
Một chút quyến luyến cuối cùng đối với tình thân cuối cùng cũng bị xóa bỏ.
Tôi bật cười tự giễu, ngay khi ông ta bắt tôi nhường Tống Tử Dụ cho Sở Uyển tôi đã nên nhìn cho rõ hiện thực, bọn họ mới là người một nhà, còn tôi chỉ là một người ngoài mà thôi.
Có mẹ kế ắt sẽ có bố dượng, câu nói này thật sự không hề lừa tôi.
Tôi thất vọng cúi đầu: "Được, vậy thì cứ để ở chỗ hai người trước đi."
Tôi nhìn bóng lưng Lâm Tô Tô vô cùng đắc ý khoác tay bố tôi, mỉm cười lạnh lẽo.
5.
Sở Uyển mới đeo mặt Phật quả thật thuận lợi vô cùng.
Nó thích đá//nh mạt chược, trước kia trong tay không có ti//ền cũng chỉ cược nho nhỏ.
Đợi nó đeo mặt Phật được hai hôm, vận may tốt đến bất ngờ, sau khi thắng được bộn ti//ền, nó bắt đầu chơi lớn.
Tôi nghe thấy Lâm Tô Tô đang lén lút ngăn nó lại trong phòng bếp: “Cái gì? Một đêm đã ra vào mấy chục vạn, con bị mất n//ão à!”
Sở Uyển lại không chút kiên nhẫn đáp lại bà ta: “Mẹ s//ợ gì chứ, bây giờ con cứ cược là thắng. Lại nói nữa, thua thật thì không phải vẫn còn tiề//n vé số đó à. Mẹ yên tâm đi mà, sắp sửa con sẽ m//ua cho mẹ chiếc Porsche lái chơi, đến khi đó mẹ hãnh diện biết bao luôn.”
“Hơn nữa bản thân chúng ta đã có tiề//n, sau này Tử Dụ cũng sẽ không kh//inh thường con nữa.”
Nhưng một sáng, Sở Uyển lại la toáng lên ở trong phòng.
“Sao thế, sao thế?”
Lâm Tô Tô cầm chảo trong tay lao tới.
Tôi từ trong phòng đi ra, đứng ở trước cửa phòng Sở Uyển, nhìn thấy Lâm Tô Tô nâng cằm nó lên quan sát cẩn thận, sau đó đ//ấm nhẹ nó: “Con nhóc ch*t tiệt, dọa mẹ mày sợ ch*t, chỉ có hai nốt mụn thôi mà.”
Sở Uyển soi gương đi soi gương lại: "Lát nữa con còn phải đi hẹn hò với Tử Dụ nữa, như này làm sao ra ngoài gặp người ta được chứ?”
Nó tỏ ra sợ hãi nhìn sang Lâm Tô Tô: “Hơn nữa, những thứ này sẽ không càng mọc càng lớn hay càng ngày càng nhiều đâu nhỉ? Mẹ, làm sao bây giờ?”
“Phỉ phui cái mồm!”
“Nói năng b//ậy b//ạ gì thế, chỉ là d//ị ứng mà thôi, hai ngày sau là khỏi. Hôm nay con bôi chút kem che khuyết điểm là được rồi, đừng có thần h//ồn nát thần tính nữa.”
Tôi nhìn hai nốt mụn đỏ dưới khóe mắt Sơ Uyển, khóe môi nhếch lên.
Tôi nhìn xung quanh căn phòng của nó một lượt, Chanel Gucci mới m//ua, còn cả Hermes chất đầy trong góc phòng này.
Nó tiêu ti//ền càng nhiều, hấp thụ càng nhiều vận may của tiểu qu//ỷ trong mặt Phật.
Đợi đến khi hút hết vận may của tiểu qu//ỷ, sẽ là lúc tiểu qu//ỷ đòi ngược lại.
Chấm đỏ nhỏ trên mặt Sở Uyển chẳng qua chỉ là chút lãi cỏn con mà thôi.
6.
Chưa đến hai ngày, những chấm đỏ trên mặt Sở Uyển càng lúc càng nhiều, cũng sắp kín cả nửa mặt.
Sở Uyển sợ hết h//ồn, Lâm Tô Tô cũng trở nên hoảng hốt.
“Sao lại nghiêm trọng như này chứ?”
Lâm Tô Tô tìm rất nhiều th//uốc mỡ bôi cho Sở Uyển cũng vô dụng, đưa đi bệ//nh viện bác sĩ cũng không khám ra nguyên nhân, chỉ nói là d//ị ứng, nhưng lại chẳng tra ra được nguyên nhân d//ị ứng do đâu.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn những chấm đỏ mọc khắp mặt nó.
Tôi bày ra dáng vẻ bị mặt nó dọa sợ: “Sở Uyển, mặt em sao thế này?”
Sở Uyển tức tối trừng mắt với tôi: Sở Nhiên, đừng nghĩ tôi không biết trong lòng chị đang nghĩ gì. Chị cho rằng tôi biến thành thế này, là chị sẽ có cơ hội giành lại anh Tử Dụ à? Tôi nói cho chị biết, chị có mà mơ!”
Nó cúi đầu vuốt ve bụng của mình: “Hiện giờ, tôi đã có thứ quan trọng nhất rồi. Chị làm gì cũng không cư//ớp được của tôi đâu.”
Tôi nhìn bụng dưới vẫn còn rất bằng phẳng của nó, ánh mắt trở nên sâu xa.
Tôi còn đang nghĩ sao mấy nốt đỏ này lại mọc nhanh như thế, hóa ra là Sở Uyển mang th//ai à.
Tiếp theo có trò hay xem rồi.
Tiểu qu//ỷ cho bạn vận may là đã coi bạn là vật thể cung cấp dinh dưỡng của nó, cũng chính là mẹ trong tục ngữ.
Ai ai cũng biết, trẻ con có lòng đố kỵ nhất, bọn chúng còn chưa học được cách chia sẻ.
Vì vậy, sau khi tiểu qu//ỷ cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể Sở Uyển, nhất định sẽ si//nh ra cảm giác ng//uy hi//ểm.
Nhóc sẽ nghĩ nhóc có đ//ối th/ủ cạnh tr//anh, vậy nhất định phải hút hết chất dinh dưỡng của vật thể cung cấp dinh dưỡng để bản thân khỏe mạnh mới được.
Buồn cười là Sở Uyển còn nghĩ đứa bé này là chuyện mừng.
Chắc hẳn nó sẽ không ngờ được đ/ứa bé chính là b//ùa đòi m//ạng của nó đâu.
Tôi gật đầu: “Mang th//ai tốt mà, chúc em và Tống Tử Dụ trăm năm hạnh phúc!”
Tôi quay người đi ra khỏi cửa, đang sầu n//ão làm sao để trừng ph//ạt tên đ//àn ô//ng c//ặn b/ã kia đây, giờ thì thú vị rồi.
7.
Từ sau khi biết Tống Tử Dụ và Sở Uyển vụng tr//ộm đến khi ở bên nhau, tôi và anh ta chỉ cãi nhau qua điện thoại chứ chưa từng gặp mặt.
Hôm nay là tiệc đính hôn của Tống Tử Dụ và Sở Uyển, bố tôi bắt tôi nhất định phải cùng tham gia bữa tiệc.
“Con không đi sẽ thành chuyện gì, nhà họ Tống sẽ nghĩ chúng ta cố tình làm bọn họ khó xử.”
Tôi cười khẩy: "Không muốn bọn họ khó xử nên để khó xử cho con đấy à?”
Ông ta t//ức g/iận trợn mắt với tôi: "Nếu như mày không đi, tao sẽ coi như chưa từng si//nh ra đứa con g//ái như mày!”
Thật là buồn cười, bây giờ còn muốn lấy tình thân ra tr//ói buộc tôi à?
Từ sau khi mẹ tôi qua đời, ông ngoài tiêu ti//ền ra thì đã từng để tâm đến tôi chút nào chưa?
Chỉ cần ông có hơi dùng tâm thì cũng có thể nhìn thấy Lâm Tô Tô đang b//ạc đã//i một đứa trẻ mới năm, sáu tuổi.
Trời mưa, Lâm Tô Tô chỉ biết đi đón Sở Uyển về nhà, cho dù trường học của hai chúng tôi chỉ cách nhau có 200 mét.
Đợi đến khi tôi ướt như chuột lột trở về nhà, khi nói với ông ông nói thế nào nhỉ?
"Lớn tướng thế này còn không biết mu//a cái ô rồi về nhà à?”
"Dì mày chắc chắn cũng không ngờ mày lại vô dụng như thế này, đi chung ô với bạn học cũng được, chẳng lẽ đến kết bạn ở trường mày cũng không biết à?”
"Sở Nhiên, em g//ái con còn nhỏ, con so đo từng li từng tí với con bé làm gì?”
Từ đó về sau, tôi cũng không bao giờ phàn nàn tủi thân lần nào ở trước mặt ông nữa.
Nhưng ông, cứ phải hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn của tôi.
"Được thôi, tôi đi.”
Lần này, tôi muốn tới xem xem, sẽ xảy ra chuyện thú vị gì đây.