Chương 7 - Mật Mã Giàu Sang Của Tương Lai
Anh không còn rượu chè bài bạc, mà dồn hết tâm sức cho công việc, trở nên chín chắn, điềm đạm, có trách nhiệm của một người đàn ông trưởng thành.
Con trai chúng tôi cũng đã bốn tuổi, hoạt bát, đáng yêu.
Triệu Lỗi ôm con, thường cảm khái nói với tôi: “Vãn Vãn, nếu không có em, chắc cả đời này anh đã thật sự bỏ phí.”
Cùng lúc đó, nhà máy cơ khí Hồng Tinh của chúng tôi lại không tránh khỏi sa sút trong làn sóng thời cuộc.
Máy móc cũ kỹ, đơn hàng giảm, hiệu quả sản xuất ngày một kém.
Trong nhà máy bắt đầu rộ lên tin đồn cải cách và sa thải, ai nấy đều lo lắng.
Còn Lâm Hạ và Chu Vũ, vẫn sống trong khu tập thể cũ nát ấy.
Năm năm qua Chu Vũ đã hoàn toàn từ bỏ nghiên cứu của mình.
Dưới những lời oán trách và chèn ép ngày này qua ngày khác của Lâm Hạ, ánh sáng trong mắt Chu Vũ hoàn toàn tắt lịm.
Anh trở thành một công nhân bình thường nhất — mỗi ngày đi làm, tan ca, lặng lẽ ăn cơm rồi đi ngủ.
Tính khí của Lâm Hạ thì ngày càng nóng nảy.
Cuộc sống “vợ của ông chủ lớn” trong mơ mãi vẫn chưa tới, trái lại, chị phải tận mắt nhìn tôi ngày càng sống tốt hơn. Sự bất mãn và ghen tị trong lòng chị gần như muốn nuốt chửng cả người.
Chị không còn hy vọng Chu Vũ sẽ “phát minh” được gì nữa, mà đặt hết niềm tin vào “suất biên chế” trong nhà máy.
Chị nghĩ, chỉ cần giữ được công việc, thì vẫn còn cơ hội xoay chuyển.
Tiếc là, chị lại một lần nữa đặt cược sai.
Chị và tôi, như đứng ở một ngã rẽ.
Chị chọn con đường trông có vẻ bằng phẳng, nhưng lại dẫn thẳng đến vách đá.
Còn tôi, chọn con đường đầy gai góc, nhưng hướng về phía ánh sáng.
Khi cơn sóng lớn của thời đại ập đến, ai đang “bơi trần”, nhìn là rõ.
10
Năm 1995, Nhà máy Cơ khí Hồng Tinh chính thức thông báo cải tổ.
Tin tức này như một quả bom, nổ tung giữa khu tập thể vốn yên ắng.
“Suất biên chế” vỡ vụn.
Hơn một nửa công nhân trong nhà máy sẽ phải đối mặt với việc mất việc.
Trong chốc lát, tiếng khóc, tiếng chửi, tiếng thở dài vang khắp cả khu.
Nhiều người đã gắn bó cả đời ở nhà máy, ngoài việc vặn ốc ra thì chẳng biết làm gì khác. Để họ rời khỏi nhà máy chẳng khác nào ném cá ra sa mạc — hoàn toàn không thể sống nổi.
Nhà tôi vì đã chuẩn bị từ trước nên không chịu ảnh hưởng quá lớn.
Bố chồng làm thủ tục nghỉ hưu sớm, nhận được một khoản tiền hưu hậu hĩnh, mỗi ngày ung dung chăm hoa, nuôi chim.
Triệu Lỗi thì đã rời nhà máy từ lâu, xưởng sửa xe của anh làm ăn phát đạt, từ lâu chẳng còn quan tâm đến mấy đồng lương kia.
Còn Lâm Hạ và Chu Vũ thì không may mắn như vậy.
Cả hai cùng có tên trong danh sách đợt cắt giảm nhân sự đầu tiên.
Hôm đó, danh sách được dán ở bảng thông báo của nhà máy, người chen chúc kín xung quanh.
Lâm Hạ len vào, nhìn từ đầu đến cuối, khi thấy tên mình và Chu Vũ hiện rõ mồn một, cả người chị chết lặng.
Tất cả sự tự hào và hy vọng của chị đều đến từ thân phận “người trong nhà máy”.
Giờ thì thân phận ấy không còn nữa.
Chị hoảng loạn thật sự.
Chị lao về nhà, nhìn Chu Vũ đang lặng lẽ thu dọn hộp đồ nghề, thì gào lên điên cuồng:
“Chu Vũ! Đồ phế vật!”
“Em đã bảo anh đi tạo quan hệ, đi lấy lòng lãnh đạo, mà anh cứ không chịu!”
“Bây giờ hay rồi, cả hai chúng ta đều mất việc! Anh vừa lòng chưa? Giờ thì ra đường mà ăn gió Tây Bắc nhé?”
Chu Vũ không đáp, chỉ tỉ mỉ lau sạch từng chiếc cờ lê, kìm, tua-vít… rồi xếp ngay ngắn vào hộp đồ nghề.
Chiếc hộp ấy, là tài sản duy nhất của anh.
Thấy anh không trả lời, Lâm Hạ càng tức giận.
“Anh nói gì đi chứ! Câm luôn rồi à?”
“Ngày xưa anh hứa với em thế nào? Anh bảo sẽ cho em một cuộc sống tốt đẹp! Đây là cái ‘tốt đẹp’ mà anh nói sao?”
Cuối cùng, Chu Vũ dừng lại.
Anh ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ trước mặt — gương mặt vì tức giận mà trở nên méo mó — ánh mắt anh bình lặng như mặt hồ chết.
“Lâm Hạ.”
Anh khẽ gọi tên chị.
“Chúng ta ly hôn đi.”
Năm chữ ấy, còn có sức sát thương hơn bất kỳ cuộc cãi vã nào.
Lâm Hạ sững sờ, không tin vào tai mình.
Người đàn ông đã nghe lời chị suốt năm năm, người mà chị vẫn mắng là “đồ phế vật”, giờ lại muốn ly hôn?
“Anh… anh vừa nói gì?”
“Tôi nói, chúng ta ly hôn.” – Chu Vũ lặp lại, giọng không chút dao động – “Ngôi nhà này, tôi ở đủ rồi.”
Nói xong, anh đóng hộp đồ nghề lại, xách lên, không ngoảnh đầu mà bước ra khỏi cánh cửa đã kìm hãm mình suốt năm năm.
Lâm Hạ ngồi sụp xuống đất, nhìn khoảng trống nơi cửa ra vào, cuối cùng không kìm nổi mà bật khóc nức nở.
Chị không hiểu, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Rõ ràng chị đã nắm trong tay “đáp án chuẩn”, sao cuối cùng lại thi trượt thảm hại?
Chị nghĩ mãi vẫn không rõ, kiếp này rốt cuộc mình đã sai ở đâu.