Chương 5 - Mất Điện Gặp Ma Cà Rồng

Hai tai sói xinh đẹp trên đầu anh giờ cụp xuống yếu ớt, như đã đánh mất hết sức sống.

Lục Hành đứng một bên bệ, trong tay cầm một con dao găm bạc sắc lạnh.

Cha của họ — một người đàn ông trung niên với khí chất nghiêm nghị và lạnh lùng — đứng bên kia, tay cầm một quyển sách cổ dày cộp.

“Đến giờ rồi.” Người đàn ông trầm giọng nói.

Lục Hành gật đầu, giơ dao lên.

“Lục Diễn, đừng trách chúng tôi.” Giọng anh ta không chút cảm xúc. “Nếu muốn trách… hãy trách dòng máu không nên tồn tại này của mày.

Nó khiến mày trở nên yếu đuối, mất đi giá trị.

Chỉ khi gột bỏ nó… mày mới có thể trở thành người thừa kế đủ tư cách, để thực hiện sứ mệnh của mình — cuộc hôn nhân thương mại.”

Gột bỏ? Hôn nhân thương mại?!

Đầu tôi “ong” một tiếng, trống rỗng. Cuối cùng tôi đã hiểu.

Họ không chỉ muốn kiểm soát anh. Họ muốn hủy diệt anh.

Họ muốn biến anh trở thành một con rối không còn “thú tính”, không còn bản ngã, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh!

“Không…” Lục Diễn yếu ớt lắc đầu, giọng khẩn cầu run rẩy: “Đừng mà…”

“Không đến lượt mày quyết định.” Lục Hành nói xong, không chút do dự đâm thẳng con dao vào lưng Lục Diễn!

“KHÔNG!!!”

Tôi không biết lấy đâu ra sức, đập vỡ cửa sổ, cả người nhào vào phòng.

Mảnh kính vỡ rạch trúng tay và mặt tôi, máu trào ra, nhưng tôi không cảm thấy đau đớn.

Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Phải cản được hắn!

Tôi lảo đảo bò dậy, lao về phía bệ tế, dùng cả thân mình chắn trước Lục Diễn.

“Phập!”

Lưỡi dao bạc đâm sâu vào vai tôi.

Cơn đau xé toạc toàn thân.

Mọi thứ như ngưng lại trong khoảnh khắc đó.

Lục Hành sững người.

Cả người cha nghiêm khắc của họ cũng sững người.

Thậm chí cả Lục Diễn, người đang bị trói trên bệ đá, cũng ngừng giãy giụa — chỉ ngây người nhìn tôi.

Máu từ vết thương tôi không ngừng tuôn ra, thấm đỏ cả áo, nhỏ tong tong lên bệ kim loại lạnh lẽo.

“Giang… Hạ?” Giọng Lục Diễn run rẩy đến mức không thể nhận ra.

“Con đàn bà điên này!” Lục Hành hoàn hồn lại, rút mạnh con dao ra, định đẩy tôi ra.

Máu phun ra như suối. Tôi tối sầm mặt lại, nhưng vẫn ôm chặt lấy bệ đá, không chịu buông.

“Không được… các người không được phép làm hại anh ấy…” Tôi gằn giọng, gào lên bằng toàn bộ sinh lực còn lại.

Ngay lúc đó — biến cố xảy ra.

Máu tôi nhỏ trên bệ đá, như bị thứ gì đó gọi đến, lập tức chảy men theo các ký hiệu kỳ lạ, lan rộng khắp vòng tròn.

Toàn bộ bệ tế phát ra ánh sáng đỏ rực, chói lòa!

“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?!” Người cha hoảng loạn hét lên.

Một luồng khí tức khổng lồ, mạnh đến mức khiến người ta nghẹt thở, bùng phát từ trong cơ thể Lục Diễn!

“GRÀOOOO——!!!”

Một tiếng gầm dữ tợn, không còn mang hình hài của con người, đầy giận dữ và hoang dại, vang dội khắp căn phòng!

Xích sắt trói anh — vỡ nát ngay tức khắc!

Lục Diễn nhảy vọt khỏi bệ tế, toàn thân tỏa ra sát khí dữ dội.

Đôi mắt anh — chuyển thành màu vàng ánh máu.

Răng nanh lộ ra ngoài mép.

Móng tay biến thành vuốt sắc nhọn như dao.

Đôi tai sói trên đầu anh dựng thẳng lên, tràn đầy sát khí và uy hiếp.

Đây… mới là con người thật của anh.

Một con mãnh thú… bị ép vào đường cùng.

Thế nhưng — Anh không hề liếc nhìn Lục Hành hay người cha kia.

Phản xạ đầu tiên, là lao ngay đến chỗ tôi, cẩn thận ôm tôi vào lòng.

Cánh tay anh run lên không kiểm soát nổi, trong mắt là cuồng nộ tột độ và… nỗi xót xa gần như tan nát.

“Là ai… cho các người cái gan,”

Anh ngẩng đầu nhìn hai kẻ đã bị dọa đến chết lặng, giọng nói phát ra như đến từ tận địa ngục: “DÁM ĐỘNG VÀO CÔ ẤY?!”

7

Tôi không biết… chúng tôi đã trốn ra ngoài bằng cách nào. Tôi chỉ nhớ Lục Diễn ôm chặt tôi trong tay, nhanh như cơn gió.

Sau lưng là tiếng còi báo động vang dội khắp trang viên, tiếng người la hét hỗn loạn đầy hoảng sợ.

Tôi tựa trong lòng anh, ý thức bắt đầu mờ dần. Vết thương ở vai rát bỏng như có lửa đốt.

Nhưng tôi vẫn cảm nhận được mùi hương quen thuộc trên người anh — ấm áp, dịu nhẹ, giống như ánh nắng.

Rất yên lòng.

“Đừng ngủ.” Anh ghé sát tai tôi, giọng vừa gấp gáp vừa hoảng hốt, “Giang Hạ, nhìn anh, đừng nhắm mắt!”

Tôi cố gắng mở mắt ra.

Thấy rõ đường nét căng cứng nơi quai hàm anh, và đôi mắt ấy — đã hóa thành màu vàng đỏ rực cháy.

“Anh… đôi mắt của anh… đẹp lắm.” Tôi gắng gượng nở một nụ cười yếu ớt.

Cánh tay anh ôm tôi lại siết chặt thêm chút nữa.

“Đừng nói nữa… giữ sức.” Anh thì thầm.

Chúng tôi trốn vào một khu rừng.

Bóng đêm trở thành tấm áo ngụy trang tuyệt vời nhất.

Cuối cùng, anh tìm được một hang đá nhỏ kín đáo, mới dám dừng lại.

Anh xé áo sơ mi của mình, vụng về nhưng cẩn thận đến cực độ, ép chặt lên vết thương đang chảy máu của tôi.

“Xin lỗi…” Anh cúi đầu, giọng khàn đặc, “Tất cả là do anh…”

Tôi lắc đầu, định nói “không phải lỗi của anh”. Nhưng vừa hé miệng, một ngụm máu đã trào ra.

Anh hoảng sợ đến mức mắt cũng tối sầm lại, ánh sáng vàng trong mắt như tắt đi một nửa.

“Em sẽ ổn… nhất định sẽ ổn…” Anh lặp lại câu đó như niệm chú, vừa để trấn an tôi, vừa để giữ lại chút lý trí cho chính mình.

Anh móc trong túi ra một chiếc lọ nhỏ, đổ một viên thuốc đen vào tay, đưa tận miệng đút cho tôi.

Thuốc tan nhanh, một dòng ấm nóng từ cổ họng lan khắp người. Cơn đau ở vai dần dịu xuống.

Trong hang lạnh lẽo. Tôi không kìm được khẽ rùng mình.

Lục Diễn lập tức cởi áo khoác của mình đắp lên người tôi, rồi ôm tôi thật chặt vào lòng.

Cơ thể anh ấm nóng, như một chiếc lò sưởi sống. Tôi tựa vào ngực anh, nghe rõ tiếng tim anh đập thình thịch như sấm đánh.

Tai sói của anh, cụp xuống sát má tôi — mềm mềm, ấm áp.

ĐỌC TIẾP :