Chương 3 - Mật Danh Yêu Thương
Dùng cái ch,et để chứng minh tình yêu và sự trong sạch là một vở diễn có thể tác động mạnh mẽ đến một người thiếu thốn tình cảm.
Tối đó, làm thế nào tôi dựa vào la bàn và đồng hồ phát sáng để bơi đến hòn đảo nhỏ kia.
Làm thế nào tôi nằm dài trên bãi cát, chờ đồng nghiệp đến ứng cứu, suýt bị chim mổ nhầm thành xác ch,et.
Những chuyện đó, không cần kể thêm.
Chỉ biết rằng cuối cùng tôi được cứu bởi một chiếc xuồng cao su, sau đó lẩn trốn ở một làng chài nhỏ gần đó để dưỡng thương.
Tôi biết rằng trong thời gian ấy, Trần Bá Ngạn đã phát đ,iên đi tìm tôi.
Ngay cả khi camera ghi lại cảnh tôi – người được cho là “sợ nước” – nhảy xuống biển để chứng minh mình trong sạch.
Anh ta vẫn không tin tôi đã ch,et.
Chưa từng có ai nhìn thấy anh ta hoảng loạn đến mức đó, điều động vô số tàu cá tìm kiếm tung tích tôi.
Khi anh ta tìm thấy tôi, tôi đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ trước căn nhà của ngư dân, bím tóc buông xuống một bên, cúi đầu ngắm ánh hoàng hôn phản chiếu.
Tôi đã tính toán, từ góc độ của anh ta, gương mặt nghiêng của tôi chắc chắn sẽ thật đẹp và ám ảnh.
Tôi trả giá nhiều như vậy, kết quả dĩ nhiên là xứng đáng.
Anh ta gần như loạng choạng chạy về phía tôi, ôm tôi thật chặt.
Đàn ông đều như vậy cả.
Họ yêu người phụ nữ sẵn sàng hy sinh tất cả vì họ, không so đo, tính toán.
Tôi cảm nhận được Trần Bá Ngạn ôm tôi như muốn hòa tôi vào cơ thể anh ta.
Tôi nhẹ giọng, khẽ khàng nói với anh ta:
“Trần Bá Ngạn, anh có thể từ bỏ em.”
“Em không sao mà.”
“Nếu anh thích cô ấy, cứ buông em ra đi.”
“Chỉ là… anh có thể…”
“Anh có thể nói thẳng với em rằng anh không cần em nữa không?”
Tôi cảm nhận được cơ thể anh ta cứng đờ.
Ngón tay anh ta nhẹ nhàng luồn vào tóc tôi.
Không giống lần trước, lần này, Trần Bá Ngạn đã động lòng thật sự.
Người không thể rời đi, giờ đây chính là anh ta.
Tôi tựa cằm lên vai anh ta.
Nếu cú nhảy xuống biển ấy là một ván bài lớn, thì bây giờ…
Tôi đã thắng.
“Cô nói xem, sau khi Trần Bá Ngạn chạy trốn, anh ta sẽ đi đâu?”
“Anh ta là một kẻ đ,iên, làm sao tôi hiểu được suy nghĩ của một kẻ đ,iên.”
Trong văn phòng, chiếc quạt quay đều tạo ra tiếng ù ù.
Ánh sáng lọt qua các khe của rèm cửa sổ, rọi vào căn phòng nơi các cảnh sát đang bù đầu bù cổ.
Không có tin tức, không có dấu vết, như thể anh ta đã bốc hơi khỏi thế gian.
Nhưng tất cả mọi người đều biết chắc chắn rằng anh ta sẽ xuất hiện lại.
Bởi Trần Bá Ngạn không phải là kẻ dễ dàng từ bỏ.
“Các thành viên gia đình của Tiểu Giang đã được xử lý ổn thỏa rồi chứ?”
“Với tư cách là một cảnh sát chìm đã lộ diện, chúng ta không thể loại trừ khả năng Trần Bá Ngạn sẽ trả thù những người có quan hệ m,áu mủ với cô ấy.”
Lý Nghiên xếp lại đống tài liệu, xoa trán và nhìn về phía tôi.
Đúng vậy, dù sao Trần Bá Ngạn cũng đã biết tôi là ai.
Gia đình tôi hiện đang được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt.
Chắc chắn mọi chuyện sẽ không có vấn đề gì…
Nhưng sáng nay, mắt phải của tôi liên tục giật.
Dù tôi không phải người mê tín, nhưng nhiều đồng nghiệp lớn tuổi trong cục tin vào những dấu hiệu như vậy.
Chẳng hạn như trước khi đưa ra quyết định quan trọng, họ sẽ ăn một bữa cơm thật ngon để xem khẩu vị có thay đổi hay không – một điều họ gọi là “linh cảm”.
Thế nhưng, bữa sáng hôm nay tôi ăn mà chẳng cảm nhận được hương vị gì.
Ngồi ở bàn làm việc, ánh mắt tôi cụp xuống.
Rõ ràng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, tôi có thể lui về hậu phương.
Tôi thậm chí đã lên kế hoạch sẽ đi đâu nghỉ phép.
Nhưng trời như muốn đùa giỡn với tôi.
Cánh cửa phòng họp bị một cảnh sát đẩy vào một cách vội vã.
Khi ánh mắt hoảng loạn của anh ta nhìn về phía tôi, tim tôi chợt thắt lại.
“Đồng chí Giang, cháu trai của cô xảy ra chuyện rồi.”
“… Khi được phát hiện, là vào sáng nay lúc 9 giờ, tại khu chợ đầu mối đường Đông Hoài.”
Ngồi trong xe, tôi mơ màng lắng nghe báo cáo từ viên cảnh sát.
“Bắp tay, cổ tay, phần đùi đều có dấu kim.
Kiểm tra sơ bộ cho thấy có dấu hiệu tiêm nhiều lần một lượng lớn heroin.”
“Hiện tại đã được đưa đến Bệnh viện Nhân dân số Một, đang cấp cứu trong phòng phẫu thuật.”
“…”
Sự trả thù của Trần Bá Ngạn… đã đến.
Tôi mở miệng, nhưng phát hiện bản thân không thể nói được lời nào.
Đầu óc tôi ong ong, cố tự nhủ phải bình tĩnh, thật bình tĩnh.
Điều tôi muốn hỏi… điều tôi muốn biết là…
“Không phải đã sắp xếp người bảo vệ rồi sao? Tại sao lại xảy ra chuyện này?”
Lý Nghiên hỏi thay tôi.
“Đứa trẻ đang học lớp 12, sắp thi đại học rồi.”
“Mẹ cậu ấy nói không thể để việc học bị ảnh hưởng, nên chỉ sắp xếp cảnh sát bảo vệ trên đường đi học và về.”
“Nhưng không ngờ vẫn xảy ra chuyện…”
Tôi nhớ, tôi đã từng hứa với Hạ Chí Hạo – cậu nhóc đó – rằng nếu cậu đậu vào một trường đại học hàng đầu, tôi sẽ mua tặng cậu một chiếc máy tính cấu hình cao nhất.
Nhưng hiện tại, cậu ấy đang ở trong phòng phẫu thuật, còn tôi ở ngoài.
Tiếng khóc thét của chị họ tôi cứ liên tục vang lên, như thúc giục từng hồi trong màng nhĩ của tôi.
Tay tôi siết chặt túi đựng chứng cứ. Bên trong là một mảnh giấy.
Được tìm thấy trong túi áo của Hạ Chí Hạo, đó là một câu nhắn của Trần Bá Ngạn gửi cho tôi.
Chữ viết của anh ta không đẹp, nhưng từng nét đều thể hiện sự cố chấp, gai góc đặc trưng.
Trên đó viết:
“Không được không yêu tôi.”
7
“Các anh vẫn còn chưa hiểu sao?!”
Trong sân bệnh viện, đây là lần đầu tiên mấy ngày qua tôi mắng Lý Nghiên một cách thô tục.
“Mục tiêu của Trần Bá Ngạn rất rõ ràng, là tôi. Ngày nào tôi còn không lộ diện, ngày đó hắn còn chưa bị bắt, thì việc trả thù của hắn sẽ còn tiếp diễn!”
“Vậy tại sao các anh không để tôi ra ngoài để dụ hắn xuất hiện?”
Lý Nghiên không trả lời, dưới chân anh ấy là một đống đầu lọc thuốc lá.
“Vừa nãy, cháu trai tôi đã được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.”
Tôi luôn nghĩ mình đủ bình tĩnh, nhưng đến lúc này, giọng nói của tôi vẫn không ngừng run rẩy.
“Mẹ nó khóc như vậy mà không hề trách tôi.”
“Chị ấy nói, chị ấy có thể trách rất nhiều người, nhưng không thể trách tôi.”
“Thế tôi phải làm sao đây?! Con chị ấy vì tôi mà thành ra như thế!”
“Tôi đi ch,et, lấy mạng mình đền cho nó, cũng không đủ…”
Con người có phải lúc nào cũng cần một cơ hội để xả hết uất ức?
Phải chăng tôi cũng đã kìm nén quá lâu?
Một lúc lâu sau, tôi mới nhận ra bàn tay đang đặt lên vai mình.
“Vất vả rồi, Tiểu Giang.”
Lý Nghiên cười khổ, vỗ nhẹ vào vai tôi.
Đồng nghiệp với nhau bao lâu, chỉ một cử chỉ nhỏ như thế là đủ để tôi hiểu.
Chúng tôi cần đ,ánh cược lần này.
Lý do Trần Bá Ngạn có thể vượt ngục, xét đến cùng, là vì thông tin chúng tôi nắm về hắn không đủ chính xác.
Chúng tôi đ,ánh giá sai về hỏa lực của hắn và các tàn dư hỗ trợ phía sau.
Nhất định còn điều gì đó chưa bị loại bỏ hoàn toàn – một mối nối ngầm dưới mặt đất mà chúng tôi đã bỏ qua.
Kế hoạch hiện tại rất đơn giản: Nếu Trần Bá Ngạn chấp nhất với tôi như vậy, thì hãy để tôi làm mồi nhử hắn ra mặt.
Nhưng chưa kịp triển khai kế hoạch, hắn đã chủ động tìm đến.
Lúc 3 giờ sáng, cục nhận được một email nặc danh.
Yêu cầu gửi tôi – trong tình trạng bị trói chặt toàn thân, bịt mắt, không thể cử động – đến một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô phía đông.
Nếu không làm theo, hắn sẽ kích nổ năm quả bom giấu trong khu CBD trung tâm thành phố.
Hành động này khiến ông cục trưởng nổi tiếng ngủ sớm dậy sớm phải bật dậy khỏi giường trong cơn tức giận.
Cuộc họp khẩn cấp được tổ chức ngay trong đêm.
Theo yêu cầu của hắn, tôi sẽ bị trói chặt và đưa đến địa điểm mà hắn chỉ định.
Nhưng khu vực đó sẽ có gần mười xe bọc thép và hàng trăm cảnh sát phong tỏa.
Máy bay không người lái tuần tra suốt 24 giờ, thiết bị nghe lén và định vị được gắn vào lớp trong của quần áo tôi.
Chỉ cần Trần Bá Ngạn dám xuất hiện, hắn sẽ không thể quay lại.
“Cô có sợ không?”
Khi Lý Nghiên dùng tấm vải đen bịt mắt tôi, các công tác triển khai hầu như đã hoàn tất.
Vì Trần Bá Ngạn yêu cầu bán kính 100 dặm quanh khu vực không được có cảnh sát, nên vòng phong tỏa sẽ không quá gần tôi.
Nói cách khác, tôi phải một mình bịt mắt, không biết sẽ phải chờ bao lâu trong nhà xưởng tối đen như mực.
Tôi lắc đầu. Từ nhỏ tôi đã không sợ bóng tối.
Khi bịt mắt cho tôi, Lý Nghiên nhẹ nhàng chỉnh lại tóc tôi.
Anh ấy ở rất gần, giọng nói trịnh trọng vang lên bên tai tôi.
“Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt được Trần Bá Ngạn.”
“Đến lúc đó, chúng ta đi ăn buffet ở nhà hàng mới mở phía bắc thành phố nhé.”
21:45 tối.
Thời gian trong bóng tối luôn khó chịu đựng, huống hồ tôi lại bị trói chặt tay chân.
Nói thật, ngoài đau nhức cơ thể, điều khó khăn nhất với tôi là phải giữ đầu óc luôn tỉnh táo.
Cái nút buộc tay tôi thực ra là nút ch,et giả, nếu cần, tôi hy vọng mình có thể góp chút sức trong việc bắt tội phạm.
Thời gian trôi từng giây từng phút, nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
Điều này khiến tôi không thể không nhớ đến lần đầu tiên tôi bị bắt, cũng bị trói như thế này để chờ hắn.
… Nói thật, hắn không sợ người đông nên không dám đến chứ?
… Hắn không định đùa giỡn chúng tôi đấy chứ?
Thật ra, trước đó chúng tôi đã hình dung nhiều cách hắn có thể b,ắt c,óc tôi.
Nhưng không ai nghĩ rằng, cách hắn chọn lại là –
Trực tiếp và t,àn b,ạo.
Quả bom đầu tiên nổ ở khu rừng phía đông ngoại ô.