Chương 8 - Mảnh Vỡ Của Lòng
Tôi biết anh vẽ rất đẹp. Có lần thấy anh viết vẽ linh tinh, tôi xin xem thì anh lại giấu đi không cho.
Nhưng món quà tỉ mỉ chuẩn bị này…Giờ đây, cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Tôi mỉm cười trả lại cuốn sổ nhỏ cho anh.
“Em… chẳng còn nhớ gì nữa cả.”
Sắc mặt anh thay đổi liên tục, tay cầm cuốn sổ cũng run rẩy.
“Xin lỗi… Vân Hi.”
“Mọi chuyện đã qua rồi.”
Nói xong câu đó, tôi xoay người bước lên lầu, trở về phòng, không hề ngoái đầu lại.
Từ hôm đó, tôi không gặp lại Đoạn Gia Minh nữa.
Chỉ là mỗi sáng thứ Sáu, phòng tranh vẫn đều đặn nhận được một bó hoa trắng.
Về sau, tôi sang nhượng lại phòng tranh.
Vị trí đắc địa cùng thương hiệu tích lũy mấy chục năm giúp tôi kiếm được một khoản kha khá.
Chỉ là… không biết vào mỗi sáng thứ Sáu, liệu còn ai mang hoa đến nữa không.
Ba năm sau, chi nhánh nước ngoài bị một doanh nghiệp địa phương mua lại.
Tôi cũng kết thúc quá trình rèn luyện và quay trở về nước.
Vừa hạ cánh, tôi đã nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ.
【Nghe nói em đã về nước rồi?】
Tôi chẳng bận tâm, tiện tay xóa luôn tin nhắn.
Sau vài ngày nghỉ ngơi ở nhà, lần đầu ra ngoài mua sắm, tôi lại vô tình chạm mặt Bạch Ấu San.
Lúc đó, cô ta đang làm ầm ĩ trước cửa một quán trà.
“Trà quán gì mà gọi là riêng tư? Các người mở quán buôn bán mà cấm tôi vào là sao?”
Nhân viên quán khó xử ngăn cô ta lại: “Xin lỗi cô, ở đây cần bảo vệ quyền riêng tư cho khách hàng, không thể để cô tùy tiện xông vào.”
“Riêng tư cái gì? Anh trai tôi đang lén lút hẹn hò với đàn bà trong quán các người, các người định che giấu chuyện này à?”
“Thưa cô, đây là cơ sở kinh doanh đàng hoàng, không thể có chuyện mờ ám như cô nói được.”
Giọng cô ta rất to, lập tức thu hút đám đông vây quanh hóng chuyện.
Có người còn rút điện thoại ra quay phim.
“Nếu các người làm ăn đàng hoàng, tại sao không cho tôi vào?”
Nhân viên hắng giọng: “Cô Bạch, tháng này cô đã đến gây chuyện ba lần rồi. Cô làm vậy mãi, quán chúng tôi thật sự không thể kinh doanh được nữa.”
“Còn nữa, lần trước cô cũng thấy rồi mà, anh Đoạn chỉ đang bàn chuyện công việc với bạn bè, không phải như cô nghĩ đâu.”
Mặt Bạch Ấu San đỏ bừng, vẫn cố chen vào: “Lần trước là nghi binh! Lần này chắc chắn là đang lén lút ngoại tình!”
Đúng lúc cô ta và nhân viên còn đang giằng co, Đoạn Gia Minh sải bước từ trong quán đi ra.
Một người đàn ông chừng hơn bốn mươi đi sau anh ta, trên tay cầm một tập tài liệu dày cộp.
“Đoạn Gia Minh! Anh giấu đàn bà ở đâu? Tại sao không trả lời tin nhắn của tôi, không nghe điện thoại của tôi? Anh đang ngoại tình đúng không?!”
Sắc mặt Đoạn Gia Minh rất khó coi, nhưng có vẻ như anh đã quá quen với chuyện này.
“Xin lỗi anh nhé, thư ký Triệu, khiến anh chê cười rồi. Mấy tài liệu này, phiền anh gửi cho tổng giám đốc Thẩm. Nếu tổng giám đốc có bất kỳ vấn đề nào, cứ liên hệ thẳng với tôi.”
Người đàn ông gật đầu, vội vã rời đi như chạy trốn.
Đoạn Gia Minh cũng quay người định rời đi, thì đột nhiên nhìn thấy tôi.
“Khương Vân Hi? Em thật sự đã về nước rồi?”
Anh sải bước tiến lại gần, tôi đành khách sáo gật đầu chào.
“Tốt lắm Đoạn Gia Minh! Tôi biết ngay anh ở đây chẳng có chuyện gì tốt đẹp! Thấy chưa, tôi bắt quả tang rồi nhé!”
Bạch Ấu San tóc tai bù xù xông lên, nhưng bị Đoạn Gia Minh giữ chặt cổ tay.
Xung quanh bắt đầu có người bàn tán xì xào.
“Trời ơi, cô gái này bị gì vậy? Anh trai mình đi bàn chuyện làm ăn mà cũng quản cho bằng được?”
“Tôi thấy cô ta thật sự có vấn đề đấy, tôi từng thấy cô ta gây chuyện mấy lần rồi, kinh dị lắm.”
“Chuẩn rồi. Lần trước tôi còn nghe lén được: mỗi giờ phải nhắn tin báo cáo một lần, tối 9 giờ phải có mặt ở nhà, không là làm ầm lên.”
“Nếu vợ tôi mà kiểm soát tôi kiểu đó, chắc tôi nhảy lầu luôn, huống chi mới là em gái.”
Những lời bàn tán khiến ai nghe cũng phải thấy ngượng, ngay cả tôi cũng thấy lúng túng, vậy mà Đoạn Gia Minh chẳng có chút phản ứng gì.
Anh chỉ nhẹ giọng nói: “Đã về rồi thì… có dịp cùng ăn bữa cơm nhé?”
Tôi lắc đầu: “Thôi, không tiện đâu.”
Bạch Ấu San ở bên lẩm bẩm: “Buông ra đi, Đoạn Gia Minh, anh làm tôi đau đấy…”
Đúng lúc ấy, một giọng trẻ con trong trẻo vang lên:
“Mẹ ơi! Vừa nãy ba bế con đi rửa tay, làm ướt cả tay áo rồi!”
Một cục bông nhỏ lăn tăn chạy đến ôm lấy chân tôi.
“Thế à? Ba con đúng là hậu đậu ghê!”
Tôi cười, lấy khăn giấy ra lau khô tay áo cho con trai.
“Cũng do con vặn vẹo như cá trạch, ba ôm không nổi.”
Chồng tôi cười đi đến, gõ nhẹ lên đầu con trai.
“Em… em có con rồi?” Đoạn Gia Minh sững sờ, buông lỏng tay ra.
Bạch Ấu San đứng bên cạnh vỗ tay cười: “Thú vị thật đấy. Thấy chưa, người mà anh mong nhớ bấy lâu, quay đi một cái đã lấy chồng sinh con rồi.”
“Mẹ ơi, chú kia là ai thế? Sao chú ấy lại nói chuyện với mẹ?”
Tôi mỉm cười, bế bổng con trai lên: “Một người quen cũ thôi.”
Chồng tôi mỉm cười lịch sự với hai người họ, rồi vòng tay ôm eo tôi, đưa tôi rời đi.
Anh khẽ hỏi bên tai tôi: “Đây là… ‘chồng cũ’ à?”
Tôi gật đầu thẳng thắn: “Ừ.”
“Vẫn là anh đẹp trai hơn.”
Cục bông nhỏ chẳng hiểu gì nhưng cũng phụ họa: “Bố con siêu đẹp trai!”
Tôi không ngoái đầu lại.
Cứ để quá khứ ngủ yên trong quá khứ.
【Toàn văn hoàn】