Chương 7 - Mảnh Tim Không Phải Sự Thật

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Khi biết tim mình trùng khớp với một bệnh nhân đang cần, cô ấy đã nhân tiện hiến luôn trái tim đó.

Sau này được bác sĩ khuyên nhủ mới đồng ý lắp tim nhân tạo để sống tiếp.

Chúng tôi đã kiểm tra chéo suốt một tháng, thông tin phu nhân hoàn toàn trùng khớp với người hiến tim ẩn danh năm đó!”

Bảy năm trước…

Trái tim Cố Từ Châu như bị bóp nghẹt —

Bảy năm trước chính là năm anh được ghép tim.

“Cố tổng?”

Thuộc hạ thấy anh im lặng hồi lâu, có chút lo lắng.

Ngoài dự đoán, Cố Từ Châu bật cười.

Quay người, rời đi.

17

Lâm Tuyết Ninh ngồi trong biệt thự, ngắm nghía viên kim cương nguyên khối thuộc hàng sưu tầm mà Cố Từ Châu vừa mới tặng cô.

Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, cô vui mừng quay đầu lại.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã bị vẻ mặt kỳ lạ của anh dọa sợ.

“Cố tổng… sao vậy ạ?”

Cố Từ Châu tựa lưng vào cánh cửa, khoanh tay trước ngực:

“Tôi đã gặp Tần Việt.”

Sắc mặt Lâm Tuyết Ninh lập tức tái nhợt.

Tần Việt.

Chính là chủ nợ của cô ta.

Cũng là nhân tình của cô ta.

Những ngày không có tiền để trả nợ, cô ta từng lấy thân thể để hầu hạ Tần Việt một thời gian.

Năm đó khi bị đòi nợ, cũng chính người của Tần Việt đã đâm cô ta một nhát chí mạng vào tim.

Nhưng lâu dần, Tần Việt lại nảy sinh thứ tình cảm bệnh hoạn với cô ta.

Còn cô ta thì chỉ muốn ôm chặt lấy đùi Cố Từ Châu.

Ngày ở bờ sông, chính vì Tần Việt thấy cô ta “phản bội” nên đã đẩy cô ta xuống nước.

“Cố tổng!”

Cô ta lập tức quỳ xuống trước mặt anh, nước mắt lã chã:

“Hắn là một tên cặn bã! Anh không thể tin lời hắn! Tình cảm em dành cho anh là thật lòng!”

Cố Từ Châu bật cười.

Nhiệt độ nóng bỏng như thiêu đốt ập thẳng vào mặt cô ta.

Lâm Tuyết Ninh chạy tới bên cửa sổ.

Chỉ thấy toàn bộ biệt thự đã bốc cháy.

“Có ai không! Mau cứu tôi!”

Cô ta gào lên.

Nhưng những thuộc hạ và người hầu vốn luôn túc trực xung quanh giờ lại chẳng thấy ai xuất hiện.

“Đừng tìm nữa, ở đây giờ chỉ còn lại tôi và cô.”

Lâm Tuyết Ninh như phát điên lao đến cửa, nhưng làm sao có thể kéo nổi Cố Từ Châu?

Anh xoay người khóa trái cửa.

Cả căn biệt thự chỉ còn lại tiếng hét điên loạn của cô ta:

“Không!!!”

Cố Từ Châu ngồi xuống chiếc ghế dài mà tôi từng hay nằm, châm một điếu xì gà.

Dưới ánh lửa, anh nhìn Lâm Tuyết Ninh va đập đến mức đầu đầy máu mà bật cười:

“Cùng xuống dưới đó, chuộc tội với cô ấy đi, Lâm Tuyết Ninh.”

“Không… đừng mà… em biết lỗi rồi… xin anh tha cho em…”

Trong biển lửa, Lâm Tuyết Ninh co rúm lại nơi góc tường, toàn thân run rẩy, ôm đầu khóc nức nở.

Chỉ tiếc, dù có bao nhiêu nước mắt, cũng không thể dập nổi ngọn lửa này.

Cố Từ Châu ngửa đầu phả ra một vòng khói.

Ngước nhìn lên trần nhà.

Khóe môi cong lên một nụ cười dịu dàng.

“Khanh Hà, anh đến tìm em rồi.”

“Anh sẽ không gặp được cô ấy đâu.”

Giọng nói của Lục Hoài Cẩn vang lên giữa ánh lửa.

Cố Từ Châu lập tức bật dậy.

18

Tro cốt rơi vãi khắp mặt đất.

“Lục Hoài Cẩn!!”

Cố Từ Châu khuỵu xuống, điên cuồng vơ lấy từng nắm tro tàn.

Nhưng vừa chạm vào, anh lập tức nhận ra điều gì đó không đúng.

“Là… bột sữa…?”

Anh kinh ngạc nhìn nắm bột trong tay.

Lục Hoài Cẩn đứng cao hơn, giọng bình thản:

“Người của tôi đến trước, em trai tôi đã đưa tôi đến chỗ cô ấy.

Cố tổng, chuyện lần này, thật khiến tôi thấy khinh thường anh.

Tang lễ và buổi tưởng niệm đó, vốn dĩ được tổ chức chỉ để lừa một mình anh.”

Lục Hoài Cẩn cúi người xuống:

“Cảm giác thế nào khi chính người phụ nữ mà anh yêu chiều lại là hung thủ giết chết ân nhân cứu mạng của mình?”

Cố Từ Châu thở gấp, toàn thân run rẩy.

“Nhưng cũng không sao.”

Lục Hoài Cẩn nhìn vết sẹo bỏng trên chân anh:

“Dưới địa ngục, anh sẽ có cả đời để hỏi cô ta.”

Không ngờ, Cố Từ Châu bật cười.

“Ý anh là… cô ấy chưa chết.”

Lục Hoài Cẩn hơi nhíu mày.

Cố Từ Châu nằm rạp xuống đất, nhìn đống bột trắng vương vãi khắp nơi.

Khóe môi dính máu, nhưng nụ cười lại càng lúc càng điên cuồng.

“Đồ điên.”

Lục Hoài Cẩn xoay người rời đi.

Bước vào lối thoát hiểm, rút lui trong yên lặng.

Sau lưng hắn, tiếng cười của Cố Từ Châu vang vọng trong biển lửa, ngày càng lớn, càng cuồng nhiệt:

“Cô ấy chưa chết! Cô ấy chưa chết! Ha ha ha ha ha!!”

19

Sau khi Cố Từ Châu phóng hỏa, linh hồn tôi hoàn toàn trở nên trong suốt.

Tôi tưởng rằng đó sẽ là điểm kết thúc của mình.

Cho đến khi tôi mở mắt ra tại nhà họ Lục.

Vì nằm quá lâu, vừa mới ngồi dậy đã suýt ngã khỏi giường.

Một bàn tay chìa ra về phía tôi.

Tôi hoảng hốt kéo chăn lên che người, lùi lại phía sau.

Lúc này mới phát hiện toàn thân đã bị thay hết quần áo, ngay cả đồ lót cũng…

Lục Hoài Cẩn khẽ cười, rút tay về:

“Đừng sợ, quần áo của cô là do người giúp việc thay.”

“Anh…”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)