Chương 9 - Mảnh Ký Ức Đã Mất

Trong ký ức ấy, anh chăm chú nhìn đôi môi cô, ánh mắt u ám mờ mịt, nhưng cuối cùng vẫn chỉ im lặng, không làm gì cả.

“Không được hút nữa!”

Dù khuôn mặt cô gái trong hồi ức luôn mờ nhạt, anh lại nhớ rõ từng chi tiết:

Cặp mày khẽ nhíu, âm cuối khi nói chuyện hơi nhếch lên, mang theo chút giận dỗi trẻ con.

Cô giật lấy điếu thuốc từ tay anh, ném xuống đất rồi dẫm mạnh vài cái như muốn trút giận.

“Anh có nghe thấy không, Tạ Chấp Dã!”

Thật kỳ lạ…

Rõ ràng anh chưa bao giờ để phụ nữ đến gần mình trong phạm vi ba mét.

Càng không thể có ai giật thuốc từ tay anh như vậy.

Thế nhưng trong đoạn ký ức đó, anh lại chỉ lặng lẽ nhìn cô, thậm chí khi đầu ngón tay cô lướt qua lòng bàn tay anh, anh còn có một thoáng sững người.

Cơn nóng rát từ đầu ngón tay khiến anh bừng tỉnh.

Tạ Chấp Dã nhìn chằm chằm vào tàn thuốc rơi xuống, một cảm giác phiền muộn khó tả cuộn lên trong lòng.

Rất kỳ lạ.

Tạ Chi Ngữ chưa từng dám cấm anh hút thuốc.

Càng không bao giờ gọi anh bằng giọng nũng nịu như vậy.

Còn Nguyễn Vi Lan… lại càng không.

Vậy thì, cô gái đó là ai?

Càng nghĩ, đầu anh càng đau, như thể có gì đó đang điên cuồng va đập trong trí óc,

muốn phá vỡ một cánh cửa đang bị khóa chặt.

Anh đưa tay lên bóp trán, ngón tay siết chặt đến trắng bệch

“Thưa anh, ở đây không được hút thuốc.”

Y tá đi ngang cau mày nhắc nhở.

Anh vừa định mở miệng, thì bên ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng động cơ gầm rú.

Một chiếc máy bay dân dụng màu bạc xuyên qua mây, đuôi máy bay vẽ một đường cong lạnh lẽo dưới ánh hoàng hôn.

Không hiểu vì sao, ngực anh chợt đau thắt —

Như thể có ai đó vừa cắt đi một mảnh quan trọng nhất trong lòng anh.

Khuôn mặt anh trắng bệch.

Một cảm giác hoảng loạn lan khắp toàn thân, bản năng thôi thúc anh móc điện thoại, định lệnh cho trợ lý tra thông tin về chuyến bay ấy —

“Tổng giám đốc Tạ!”

Cửa phòng phẫu thuật đột ngột bật mở.

Bác sĩ bước nhanh ra, cắt ngang hành động của anh.

Tay anh khựng lại giữa không trung, vài giây sau mới chậm rãi buông điện thoại xuống, quay người, trầm giọng hỏi:

“Cô ấy sao rồi?”

“Cô Nguyễn đã qua cơn nguy hiểm, nhưng cần nghỉ ngơi tuyệt đối.”

Bác sĩ lau mồ hôi trên trán, tiếp lời:

“May mà truyền máu kịp thời, nếu chậm trễ thêm chút nữa thì hậu quả khó lường.”

Tạ Chấp Dã khẽ gật đầu.

Lẽ ra anh nên lập tức vào thăm Nguyễn Vi Lan.

Nhưng ánh mắt anh lại không kìm được — một lần nữa nhìn về phía cửa sổ.

Chiếc máy bay kia, đã sớm biến mất khỏi tầm mắt.

Chỉ là…

Trái tim anh như cũng bị nó mang theo một thứ gì đó quan trọng vô cùng —

trống rỗng, và chẳng có gì lấp đầy nổi.

Cánh cửa phòng phẫu thuật bật mở.

Tiếng bánh xe đẩy lăn trên sàn vang lên chói tai.

Nguyễn Vi Lan nằm trên cáng, khuôn mặt tái nhợt điểm chút ửng hồng yếu ớt.

Vừa được đẩy ra, cô lập tức giãy giụa giơ tay về phía Tạ Chấp Dã, đầu ngón tay run run, như đang cố níu giữ một điều gì đó không thể với tới.

“Chấp Dã…”

Tạ Chấp Dã gần như theo bản năng bước tới, nắm lấy tay cô.

Lạnh buốt từ lòng bàn tay truyền đến, nhưng không thể xua đi nỗi hoang mang mơ hồ nơi lồng ngực anh.

Khi y tá đẩy giường bệnh vào phòng, anh nghe thấy chính giọng nói của mình khô khốc bật ra:

“Sao lại ngã vậy?”

Nguyễn Vi Lan khẽ run mi, như thể đang nhớ lại điều gì đó rất khủng khiếp, rồi khẽ đáp:

“Em cũng không rõ… hình như vấp phải thứ gì đó, trượt chân rồi ngã xuống…”

Cô dừng lại một chút, liếc nhìn vẻ mặt chẳng có biểu cảm gì của Tạ Chấp Dã, rồi dè dặt nói thêm:

“Em nhớ… lúc trước hình như Tranh Tranh có mang vài viên bi từ ngoài về… chắc là cô ấy lỡ đánh rơi ở đó…”

Nói đến đây, cô vội vàng lắc đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười:

“Nhưng chắc em nhớ nhầm rồi. Tranh Tranh không phải loại người như vậy, cô ấy sẽ không cố ý hại em đâu… Dù cô ấy có ghét em vì hôn ước giữa em và anh, thì cũng không đến mức làm ra chuyện thế này. Nếu em ngã nghiêm trọng thêm chút nữa, thì có khi…”

Cô chưa kịp nói hết, nước mắt đã lại tuôn ra.

Tạ Chấp Dã khẽ nhíu mày, còn chưa kịp lên tiếng thì cửa phòng bệnh đột ngột bật mở —

“Anh ơi!”

Tạ Chi Ngữ hấp tấp xông vào, rõ ràng đã nghe được những gì Vi Lan nói, lập tức cười lạnh:

“Gì mà nhớ nhầm? Em thấy là cố ý thì đúng hơn ấy!”

Cô ta bước tới cạnh giường bệnh, giọng the thé:

“Con tiện nhân Tranh Tranh đó, trước kia đã dụ dỗ anh rồi, bây giờ thấy anh sắp cưới chị Vi Lan thì ghen tỵ muốn chết. Nó làm ra chuyện này thì có gì lạ?”

Tạ Chấp Dã ánh mắt tối sầm, không đáp lời, ngược lại đột nhiên hỏi một câu:

“Chi Ngữ, từ trước đến giờ… nhà mình chỉ có hai anh em à?”

Sắc mặt Tạ Chi Ngữ chợt khựng lại, ngón tay siết chặt quai túi, nhưng rất nhanh đã nặn ra nụ cười:

“Tất nhiên rồi anh. Anh hỏi lạ quá à?”

Tạ Chấp Dã đưa tay day trán, cơn đau nhoi nhói ở thái dương khiến lòng anh bất chợt thấy bực bội.

“Hôm nay anh chợt nhớ… hình như từng có ai đó gọi anh là ‘anh trai’.”

Tạ Chi Ngữ khựng lại, sau đó giả vờ “a” một tiếng rồi nhanh chóng bước tới bên cạnh Nguyễn Vi Lan, thân mật khoác tay cô:

“Anh nhầm rồi đó! Người đó chính là chị Vi Lan mà! Trước khi anh mất trí nhớ, anh cưng chị ấy lắm. Chị ấy ngày nào cũng gọi ‘anh trai, anh trai’, anh thì cái gì cũng nghe theo chị ấy, đến nỗi em còn ghen tỵ nữa là!”